Ngày 12/ 9.
Gia đình Mỹ Anh đã lên máy bay và cất cánh trở về Mỹ. Từ sau khi gặp nhau vào đêm hôm đó, tớ không gặp lại cậu ấy nữa, những lời cuối cùng mà tớ nhận được chỉ qua tấm thư tay. Cảm xúc khi đọc bức thư ấy là gì nhỉ? Thật khó tả, nhưng tớ vẫn hiểu cho Mỹ Anh. Hạo Thiên cũng đi cùng ba tiễn cậu ấy ra sân bay rồi. Tuy chúng tớ thường ít nói chuyện với nhau, nhưng đến lúc tạm biệt lại hiểu cho nhau như thế.
Hôm nay là ngày nghỉ nên tớ dẫn Hạnh Hạnh đi chợ mới ở đầu ngõ. Ở đây bán rất nhiều thứ, từ quần áo đến quà lưu niệm, đồ ăn vặt hay thức uống giải nhiệt. Dì Thanh bận một số công việc nên chỉ có hai chị em đi thôi.
Vì đã 16h hơn nên ở đây vô cùng nhộp nhịp, hầu hết người ta cũng đổ xô đi chơi với nhau, nhưng đông như vậy thì đúng là sợ sẽ lạc quá đi...
Hạnh Hạnh đột nhiên kéo vạc áo tớ, tay chỉ về một hướng rồi nói:
- Khoai chiên kìa chị, chúng ta ăn đi.
- Được rồi.
Vì có một ít tiền vặt nên hôm nay tớ quyết định sẽ bao ăn em ấy, dù sao gia đình của dì cũng giúp đỡ mình rất nhiều rồi, nên dù sao cũng phải tốt với Hạnh Hạnh một chút.
Túi khoai tây nóng hổi, cái mùi thơm đặc trưng bay lất phất, làm tớ và em để mở to mắt ra, cổ họng bắt đầu nuốt nước bọt. Ông chủ đưa túi khôải phía trước, vừa định cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xinh-nhi-my-mong-cua-cau-thanh-chan-roi/2972541/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.