Chương trước
Chương sau
Phía sau trường trung học trực thuộc Hoài Thành, có một sân quảng trường rất rộng. Mỗi tối, đài phun nước ở trung tâm quảng trường đều đúng giờ hoạt động, không khí trong sân vô cùng náo nhiệt, hội tụ đủ mọi lứa tuổi.

Những nơi giáp tiểu khu sinh sống là một đám bác gái, người lớn tuổi xếp thành cái sân tập dưỡng sinh, còn múa cả kiếm, chơi con quay, đưa trẻ con đến cùng. Tới gần khu vực trường học bên này, là nơi tụ tập của mấy câu lạc bộ, Street Dance, trượt patin, đánh đàn, ca hát, cái gì cần có thì đều có.

Giữa đám động tụ tập ồn ào, chỉ có một cậu thiếu niên không giống người thường.

Cậu mặc một cây đen, áo thun đen, quần vải màu đen rộng thùng thình, trên tay còn đeo một đôi bao tay màu đen, càng làm tôn lên làn da trắng nõn, dưới chân dẫm lên một chiếc ván trượt màu sắc sặc sỡ. Đôi mắt cậu hơi nheo lại, rồi đột nhiên vọt mạnh xông lên chiếc đạo cụ tự mang, bay đến giữa khoảng không thì mang theo ván trượt xoay một vòng, hoàn thành một loạt động tác có độ khó cao, sau đó hoàn hảo đáp xuống đất.

"Tuyệt!" Nhân viên câu lạc bộ trượt ván bên cạnh không nhịn được vỗ tay, đi về phía thiếu niên, "Em trai à, cậu thật sự không tới câu lạc bộ tụi anh sao?"

Thiếu niên phất phất tay với anh ta, cầm ván trượt cùng đạo cụ lên, chuẩn bị rời đi.

Người nọ kiên trì: "Nếu không thì thêm Wechat của anh đi? Câu lạc bộ của tụi anh lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến!"

Cánh tay thiếu niên kẹp ván trượt, trên tay xách theo đạo cụ rồi ngẩng đầu nhìn anh ta, để lộ ra một mạt tươi cười tự nhận là giảo hoạt. Hai ngón tay đặt ở bên miệng, tặng cho anh ta một cái hôn gió rồi mới xoay người tiêu sái rời đi.

Lạc Tinh Vũ thông qua một lối nhỏ, đi đến hàng rào chắn của trường trung học phụ thuộc. Cậu đặt ván trượt cùng đạo cụ dựa vào hàng rào, để lát nữa tiện lấy từ lan can trong trường hơn.

Đây là điểm mù ở trong khuôn viên trường, tuy rằng nằm trong trường học thế nhưng lại không thuộc phạm vi quản lý của nhà trường, hơn nữa nơi này còn không lắp cameras, trong ngoài hàng rào vừa vặn lại có hai cái cây thấp, lấy bản lĩnh của Lạc Tinh Vũ thì việc ra vào hoàn toàn không thành vấn đề.

Cậu thuần thục trèo lên ngọn cây, sau đó dẫm trên cành cây rồi nghoảnh đầu lại nhìn giống như thường lệ.

Quảng trường ở cách đó không xa vẫn đang lấp lánh ánh đèn nhưng âm thanh đã không còn lớn như lúc đầu nữa. Ban đêm nổi lên một làn gió mát rười rượi làm thổi bay vài lọn tóc trên trán. Cậu rất hưởng thụ giây phút này, vừa tự do tự tại lại vô ưu vô lo, tựa như toàn bộ thế giới này đều là của mình vậy.

Cậu khép hờ hai mắt, nương theo làn gió hít sâu một hơi ——

Một mùi hương nicotin theo làn gió cuốn xộc thẳng vào xoang mũi.

Lạc Tinh Vũ hơi hơi nhíu mày, cậu không quá để ý đến mùi thuốc lá nhưng mùi hương này lại trộn lẫn với một hơi thở bất thường tựa như ngọn lửa thiêu đốt, khiến tim cậu đập thật nhanh mà không rõ lý do, nhanh đến mức cả hai chân cũng có chút vô lực.

Cậu không biết mùi khói này bay tới từ hướng nào, nhưng lại có thể tìm ra được chỉ dẫn từ trong mùi vị đặc biệt kia —— Cậu nhìn về phía xa thì thấy một bóng người cao gầy ẩn mình dưới tàng cây, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, đầu hơi cúi, lưng dựa sát vào tòa nhà phía sau.

Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái khi thấy có học sinh chạy đến đây hút thuốc. Chỗ điểm mù này chính là một nơi cực kỳ tuyệt vời để làm chuyện xấu. Ngay đến cả cậu cũng đều trốn học chạy ra ngoài chơi từ chỗ này, cho nên mọi người đều giống nhau cả, Lạc Tinh Vũ cũng không cần biết người hút thuốc kia là ai, cậu tiến hai bước dọc theo cành cây rồi nhảy sang hàng rào.

Tiếp theo chính là nhảy lên thân cây bên trong hàng rào chắn, sau đó bắt lấy cành cây nhảy xuống đất.

Cái động tác này Lạc Tinh Vũ đã làm hơn trăm lần, chưa bao giờ xảy ra sai sót nhưng lần này không biết vì sao, có lẽ là do chịu ảnh hưởng của mùi hương kì lạ kia khiến lúc cậu nhảy lấy đà thì hai đùi mềm nhũn, dưới chân bị trượt một cái liền trực tiếp ngã từ trên hàng rào xuống!

Chân trái của Lạc Tinh Vũ thẳng tắp tiếp đất, cậu rên rỉ một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất, xương cốt ngay lập tức đau đớn một cách dữ dội.

Lạc Tinh Vũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía bóng người kia.

Người nọ dường như lại lùi vào bên trong một chút. Cái cây trước mặt chặt chẽ chắn lại ánh sáng yếu ớt truyền đến từ phía quảng trường, Lạc Tinh Vũ thậm chí còn không thấy rõ bóng người kia, chỉ có thể nhìn vào ánh lửa lốm đốm của tàn thuốc để xác định chỗ đó thật sự có người, hơn nữa dựa vào quỹ đạo chuyển động của ánh sáng thì người kia cũng đang nhìn về phía cậu.

Lạc Tinh Vũ ngồi trên mặt đất ôm chân trái, cả khuôn mặt bởi vì đau đớn mà nhăn lại, kêu một tiếng về phía bên kia: "Người anh em, giúp tôi với!"

Ánh sáng kia tựa như là hi vọng duy nhất của cậu lúc này, hơi dừng lại một lúc, sau đó liền xoay người về phía bức tường bên cạnh, trực tiếp dập tắt.

*

Chủ nhiệm lớp ngồi ở trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm lớp năm – Lưu Thiều cầm trong tay một cái bút, tựa như có nhịp điệu mà gõ lên cuốn sách, thế nhưng mỗi một tiếng lại như thể đang gõ lên đầu quả tim Lạc Tinh Vũ.

"Nói đi." Lưu Thiều ném cái bút lên trên mặt bàn, hai tay đặt lên đầu gối, "Tính cái nào trước đây?"

Lạc Tinh Vũ một tay chống nạng, một tay còn lại chỉ vào cái chân trái bao kín mít của mình, toét miệng cười nói: "Cô Lưu, cô xem, em đã phải trả giá đắt cho sai lầm của bản thân rồi, em......"

"Em vừa tới trường học đã trèo tường ra ngoài, quá giờ giới nghiêm không trở về ký túc xá, ngày đầu tiên khai giảng thì đi học muộn!" Lưu Thiều càng nói càng lớn, giọng nói vang vọng toàn bộ văn phòng. Một tay cô nắm chặt, một tay cầm sách đập mạnh lên mặt bàn, "Tự em nói xem cái chân này của em tại sao lại bị thương!"

"Em sai rồi." Lạc Tinh Vũ cúi đầu, thái độ nhận sai đặc biệt thành khẩn, không có một chút kì kèo níu kéo nào.

Thật ra cậu rất oan ức, ngày hôm qua bị ngã một cú đau đến mức tê tâm liệt phế, đã thế cái tên khốn nạn hút thuốc kia còn vô tình mà bỏ mặc cậu rời đi!

Cái chỗ kia vốn dĩ đã rất ít người đến, ngày hôm qua thì ngay cả một bóng người cũng không có. Quỷ mới biết lúc đó cậu đã phải chịu đựng đau đớn thế nào để bò đi lấy ván trượt, sau đó nằm lên ván trượt dùng tay trượt cả người về ký túc xá.

Chung quy vẫn là lỗi của tên khốn nạn kia. Nếu không phải bị mùi khói kì quái của hắn thổi đến thì bản lĩnh mạnh mẽ cỡ cậu sao có thể trèo tường ngã gãy chân được!

May mà xương cậu cứng, chỉ bị nứt nhẹ chứ không phải bị quá nặng.

"Em nói lời này với tôi thì có tác dụng gì?" Ngoài miệng Lưu Thiều nói như vậy nhưng trong lòng đã có chút dao động. Rốt cuộc vẫn là gương mặt ngoan ngoãn của đứa nhỏ Lạc Tinh Vũ này quá dễ dàng mê hoặc người lớn, ngoại trừ thành tích còn kém một chút thì chỗ nào cũng tốt, giáo viên bình thường đều rất quý cậu, nhưng lần này Lạc Tinh Vũ quả thật có chút quá đáng, làm trái nội quy trường học đã đành còn hại chính mình bị thương nên cô vẫn kiên quyết nói, "Cô sẽ không giúp em xin bên chỗ dì quản lý ký túc nữa. Nửa đêm nửa hôm em còn cà nhắc xuất hiện ở cửa, suýt chút nữa đã dọa người ta sợ mất hồn rồi. Hôm nay phải viết xong bản kiểm điểm hai nghìn chữ để lúc về ký túc xá còn nộp cho dì ấy đấy."

Lạc Tinh Vũ vừa nghe đến bản kiểm điểm, cảm giác bản thân mình sắp ngỏm rồi: "Cô Lưu ơi, chân em đều như vậy rồi, sao vẫn phải viết kiểm điểm nữa ạ."

"Tay em viết kiểm điểm thì có liên quan gì đến cái chân của em?" Lưu Thiều tiếp tục tính sổ với cậu, "Còn có ngày đầu tiên khai giảng em đến muộn, bài tập hè chắc vẫn chưa làm đúng không?"

"Đã làm, em thật sự đã làm rồi!" Lạc Tinh Vũ không dám nói rằng mình làm nhưng vẫn làm chưa xong liền bẹp miệng giả bộ đáng thương, "Em cũng không muốn đến muộn mà, nhưng một chân thật sự quá bất tiện, em mặc mỗi cái quần mà tốn những mười phút liền."

"Chuyện này em còn có thể trách được ai?" Lưu Thiều bị cậu chọc tức đến bật cười, thế nhưng cô cũng không muốn làm khó Lạc Tinh Vũ, mắt thấy tiết học đầu tiên sắp bắt đầu liền nói sang chính sự, "Lớp chúng ta có một học sinh mới, cô xếp em ấy ngồi cạnh em nhé."

Lạc Tinh Vũ ngẩn người: "Vì sao ạ? Vậy Bánh Trôi Nhỏ ngồi chỗ nào?"

"Trương Viên Viên ngồi phía trên em." Lưu Thiều làm lơ cái biệt danh mà Lạc Tinh Vũ tự đặt, tiếp tục nói, "Bạn học mới lúc trước bị ốm phải tạm nghỉ học một năm, tính cách cũng tương đối dị, cô lo bạn ấy không hợp lớp nên muốn để em dẫn dắt bạn hòa nhập với tập thể lớp."

Sau khi Lưu Thiều hiểu biết về tình huống của học sinh mới đã suy tư hồi lâu, cô cảm thấy Lạc Tinh Vũ chính là bạn cùng bàn thích hợp nhất.

Lạc Tinh Vũ rất được hoan nghênh, lại là một Beta, ở chung với ai cũng tiện mà bản thân cậu cũng là một đứa trẻ rất hòa hợp.

Nhắc đến Trương Viên Viên trước đó ngồi cùng bàn với cậu, là Omega nam tính duy nhất trong lớp, không ai chơi cùng mà tính cách cũng rất hướng nội, cả một học kỳ vẫn chưa thể hòa nhập với tập thể lớp. Về sau chuyển tới ngồi cùng bàn với Lạc Tinh Vũ thì sáng sủa hơn hẳn, chí ít thì khi giao lưu với các bạn học khác cũng không còn vấn đề nữa.

"Cậu ấy là Omega ạ?" Lạc Tinh Vũ hỏi.

Lưu Thiều lắc đầu nói: "Chuyện này cô không thể nói, muốn biết thì tự em hỏi."

Lạc Tinh Vũ không hỏi nữa, Alpha, Beta, Omega là đặc tính chủ yếu đồng thời cũng là chuyện riêng tư của mỗi người. Họ có quyền quyết định có để cho người khác biết hay không, mặc dù giáo viên có được sơ yếu lý lịch của học sinh, thế nhưng đồng thời cũng phải ký vào hợp đồng bảo mật, không thể tùy tiện tiết lộ thông tin cá nhân của học sinh ra ngoài.

"Mau đi học, em về lớp trước đi." Lưu Thiều nói xong lại nghĩ tới cái gì, nhắc nhở nói, "Bài tập hè chờ khai giảng chính thức mới thu, vẫn còn mấy ngày nữa, chưa làm xong thì mau chóng làm."

Lạc Tinh Vũ chống nạng trở về lớp, cậu ngồi ở bàn cuối cùng. Vì không muốn lúc vào phòng học bị quá nhiều bạn học lôi kéo hỏi chuyện cái chân, cậu liền trực tiếp đi vào từ cửa sau thì thấy bàn học của mình đã bị kéo về sau một ít. Trên bàn của bạn học ngồi bên cạnh đã có một chồng sách, nhưng người lại không thấy đâu. Trương Viên Viên ngồi ở phía trên, từ cửa sổ đã nhìn thấy cậu, lúc này xoay người lại.

Cậu ta nhìn Lạc Tinh Vũ đặt chiếc nạng dựa vào tường rồi kéo ghế ra ngồi xuống, kinh ngạc hỏi: "Cậu sao thế? Gãy chân à?"

"Đừng nói nữa, ngày hôm qua trèo tường không cẩn thận bị ngã." Nói đến chuyện này, Lạc Tinh Vũ liền nghĩ đến cái người hút thuốc kia. Mặc dù cậu không thể nói xấu ở trước mặt giáo viên nhưng với Trương Viên Viên thì vẫn có thể, "Hôm qua tôi ra ngoài trượt ván, lúc về trường thì ngửi được có người đang hút thuốc. Cũng không biết là loại thuốc nào mà sau khi hít phải thì cả người mất hết sức lực, sau đó thì bị ngã sấp mặt. Kết quả cậu đoán xem? Tôi kêu nó giúp tôi, nó vậy mà không rên lấy một tiếng, nhanh chân bỏ chạy!"

Trương Viên Viên hỏi: "Thế cậu trở về bằng cách nào?"

"Tôi?" Lạc Tinh Vũ liếc mắt khinh bỉ, giận đến ngứa cả răng, "Tôi nằm lên ván trượt, cứ vậy trượt về thôi."

Cậu vừa nói vừa nằm xuống bàn bắt chước động tác trượt trượt. Trương Viên Viên liền không chút nghĩa khí mà bật cười.

Lạc Tinh Vũ nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm qua không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, may mà lúc ấy bên ngoài không có ai, không thì mặt mũi cậu đều bị mất sạch. Tưởng tượng đến chuyện còn phải viết bản kiểm điểm, trong lòng cậu cực kỳ không tình nguyện liền tiện tay xé một tờ giấy. Đầu trang viết ba chữ bản kiểm điểm, sau đó thì viết không nổi nữa.

Cậu nhìn chỗ ngồi bên cạnh không có người, hỏi Trương Viên Viên: "Cậu có biết bạn cùng bàn mới của tôi không?"

Trương Viên Viên lắc đầu, nói: "Vô cùng lạnh lùng. Vừa tới chỉ tự giới thiệu một chút, sau đó nửa chữ cũng không nói nhiều, tôi cũng không dám nói chuyện với cậu ta."

Tay phải Lạc Tinh Vũ chống đầu nhìn chồng sách bên cạnh, tay trái cũng không nhàn rỗi, cứng nhắc xoay xoay bút: "Cậu ta là gì?"

Trương Viên Viên biết cậu muốn hỏi đến đặc tính: "Không biết, cậu ta chưa nói, tôi cũng không hỏi."

Lạc Tinh Vũ nhướng mày, thật ra cậu chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Là Alpha cũng được mà Omega cũng tốt, đối với cậu mà nói thì không có khác biệt gì quá lớn, cậu đều không ngửi thấy, cũng sẽ không bởi vì tin tức tố của bọn họ mà xảy ra bất cứ phản ứng gì.

"Nhưng mà nói thật." Trương Viên Viên đột nhiên có chút kích động mà nói, "Cậu ta —— cực kỳ xinh đẹp, là người đẹp nhất mà tôi đã từng gặp luôn đấy!"

Chuông vào học vang lên, các học sinh lần lượt trở về chỗ ngồi của mình, chỉ có bạn cùng bàn của Lạc Tinh Vũ còn không biết đang ở chỗ nào. Cậu đối với người bạn cùng bàn mới này tràn ngập tò mò, rất muốn biết cậu ta rốt cuộc đẹp đến mức nào. Chiếc bút trong tay trái của cậu càng xoay càng linh hoạt, vừa không cẩn thận dùng quá sức liền bay vút lên không trung, vẽ ra một đường parabol nho nhỏ.

Cậu đưa tay ra bắt lại không bắt được, dứt khoát dựa lưng vào ghế, lười biếng ngửa đầu thuận tiện duỗi duỗi eo, vừa vặn lại đối diện với người vừa đi vào từ cửa sau.

Bởi vì đang ngửa đầu nên tóc mái của cậu lật hết về phía sau, để lộ ra một cái trán trơn bóng, tầm mắt cũng càng trở nên rõ ràng. Trước mặt người nọ bị cánh tay dài của cậu chặn lại một chút, làm cho hắn dừng lại ở cửa, rũ mắt nhìn từ trên xuống.

Đập vào mắt Lạc Tinh Vũ chính là một gương mặt tuyệt đẹp, tóc có chút dài, một vài lọn tóc nhẹ nhàng rũ xuống bờ vai, khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt nhưng đôi môi lại rất đỏ. Mặt hắn không chút biểu tình, hai mắt cực kỳ bình tĩnh, tựa như bị phủ kín bởi một lớp sương mù mà mọi cảm xúc của hắn đều được giấu kỹ sau lớp sương mù kia, hoàn toàn không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.

Thế nhưng một giây sau, đôi mắt Lạc Tinh Vũ bỗng nhiên mở lớn, máu nóng như dồn lên não, trái tim cũng đập liên hồi.

Tiếng chuông đột nhiên im bặt, chiếc bút lạch cạch một tiếng rơi xuống mặt đất, cũng không biết đã lăn đi nơi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.