" Câm miệng! " Đôi tai tuyết trắng của Sanh Sanh lập tức nhiễm một mảng hồng, gần cổ cũng theo đó mà phấn lên.
Cậu nhào lên, véo một miếng thịt của Ứng Thù, hắn không nghĩ tới tính tình cậu nóng nảy như vậy. Hông của Sanh Sanh ở trên người hắn, Ứng Thù cứ như vậy bình tĩnh nhìn cậu, nhìn chóp mũi trước mắt hắn hiện lên một mảnh phấn hồng.
Lông mi run run, mang theo một chút hơi nước.
Ác độc vai ác không cần mặt mũi sao?
Sanh Sanh không nhịn xuống, cậu khóc nhè.
Ứng Thù không dự đoán được cậu sẽ khóc, trong lúc nhất thời cả người liền cứng đờ, chỉ cảm thấy một đoàn gạo nếp bánh dày treo trên người ( chắc ở đây chỉ thân thể mềm mềm của Sanh Sanh á)
Ngón tay hắn cứng đờ một chút, ánh mặt mơ hồ, " Sách " một tiếng thật mạnh.
" Kiều khí. "
………
Sanh Sanh tức giận rời đi rồi trở về biệt thự Cố gia.
Một lúc sau tinh thần cậu một lần nữa uể oải, chùm trong chăn gắng khôi phục tinh thần.
Người hầu tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, nhìn thấy Sanh Sanh đưa chân ra ngoài giường, đôi ống vớ trắng bị làm dơ vô lực gục xuống, hô hấp của hắn co rụt lại.
" Thiếu gia…..Để ta giúp ngươi đem vớ cởi ra. "
Thanh âm của hắn khô khốc, như hàm chứa rất nhiều nước miếng.
Sanh Sanh sớm đã quen tôi tớ kia hầu hạ, liền lâm vào giấc ngủ thật sâu, không có phản kháng. Ống vớ trắng bị tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xinh-dep-kieu-khi-my-nhan-o-tu-la-trang-duong-nhiem-vai-phao-hoi/2993243/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.