Đôi mắt đẹp của Lâm Vũ Chi hơi nheo lại: “Ai là bé của anh ?”
Đường Hành Thiên tháo bốn điện cực* ra rồi nói: “Ai trả lời thì là người đó.”
(*)
Lâm Vũ Chi: “…”
Mạnh Khiêm lấy điện tâm đồ sau khi dùng thuốc từ máy in ra, lắc lắc rồi đưa cho Lâm Vũ Chi: “Xem thử không?”
Lâm Vũ Chi vô thức nhìn về phía Đường Hành Thiên, hắn ra hiệu cho cậu cầm lấy. Lâm Vũ Chi cau mày cầm lấy nhìn một lúc vẫn không hiểu.
Lâm Vũ Chi so với trong sách có thể thấy được bất thường. Tuy nhiên chỉ phân tích như vậy thì ngoài việc phát hiện bất thường ra thì cậu không biết bất thường ở đâu và tại sao lại như vậy.
“Đừng làm khó em ấy, em ấy chỉ là sinh viên năm nhất thôi.” Đường Hành Thiên lấy tờ giấy khỏi tay Lâm Vũ Chi ném sang một bên. Hắn nhìn Lâm Vũ Chi: “Sau này anh sẽ để Mạnh Khiêm dạy em đọc.”
“Mày đi đâu đấy?”
Đường Hành Thiên tháo kính bảo hộ xuống, nói: “Tao đến bệnh viện giúp ông già Vương sao chép một số hồ sơ bệnh án.”
Ông già Vương là Vương Giác Lệ, ông ấy đã cao tuổi và không muốn ở lại bệnh viện nữa. Tuy nhiên, bệnh nhân vẫn đến khám vì tay nghề ông Vương. Đôi khi Vương Giác Lệ sẽ chọn một số ca bệnh khó thông báo bệnh nhân chuẩn bị sẵn hồ sơ bệnh án để hắn sao chép.
Nói chung, Đường Hành Thiên là người làm việc vặt này.
Lâm Vũ Chi gật đầu, Đường Hành Thiên ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-nguoi-dung-theo-duoi-ta/3532682/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.