Từ sau đêm hôm đó, Hoàng Phong không về về biệt thự, Trần Ngọc My vẫn cứ nhốt mình trong phòng, không nói, không cảm xúc, người cô bây giờ chỉ toàn da với xương. Cô muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi lừa dối này. Bà quản thấy cô ngày một yếu ớt liền gọi cho Hoàng Phong, sau khi Hoàng Phong nghe được liền cau mày nói:
- Mặc kệ cô ta, không chịu nổi thì cũng mò ra thôi.
Nói xong anh cúp máy cái rụp, Hoàng Phong cũng không dễ chịu gì, cả tuần nay anh chỉ ở khách sạn nhưng không đêm nào ngủ được. Hoàng Phong siết chặt điện thoại sau đó gạt hết giấy tờ trên bàn . Thư kí Kim đứng bên cạnh toát mồ hôi hột, nếu anh mà dám hó he một lời thì tiêu luôn.
Tối hôm đó, bà quản gia vì lo lắng cho cô, sợ cô không chịu nổi nên đem cơm lên phòng cô. Nhưng bà gọi mãi vẫn không thấy ai trả lời thì mở cửa đi vào nhưng trong phòng không có lấy một bóng người. Bà nhìn ra cửa sổ mở toang cánh cửa, bà vội vàng gọi cho Hoàng Phong, ngay lập tức Hoàng Phong liền phái người đi tìm cô.
Về phía Trần Ngọc My, cô cứ cắm đầu chạy, xung quanh cô chỉ toàn là rừng nhưng cô vẫn cứ chạy, chạy mãi. Trần Ngọc My vấp vào rễ cây liền bổ nhào xuống đất, ngay lập tức cô nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân dồn dập còn có cả ánh đèn chiếu khắp nơi. Trần Ngọc My trốn vào bụi cây, cô nín thở bịt chặt miệng để không bị phát hiện, bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-mot-lan-yeu-em/2975352/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.