Trong một khuất tối
Trần Ngọc My đứng dựa vào thân cây lớn, tay cầm điếu thuốc nhả ra một làn khói trắng mờ đục, ánh trăng mờ ảo chiếu vào gương mặt quyến rũ của cô tạo nên một hình ảnh vô cùng ma mị.
Lão già háo sắc nãy giờ bị hai tên vệ sĩ của cô đánh cho mặt mũi bầm dập, hai tên vệ sĩ vẫn ra sức đó vào người hắn mặc cho lão rên rỉ xin tha.
- Xin cô...xin cô tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi...a...xin cô tha cho tôi...hự
Trần Ngọc My uyển chuyển đi tới chỗ hắn, hai tên vệ sĩ cũng dừng lại. Cô ngồi xuống mặt vẫn không chút biểu cảm nào.
- Bức tranh đó, là ai đưa cho ông.
Lão ta nằm dưới đất thoi thóp thở phì phò.
- Tôi...tôi thật sự không biết...
Trần Ngọc My rút con dao trong người ra, lão ta nhìn thấy con dao đang lượn lờ trên mặt mình, mặt trắng bệch, mắt trợn tròn, mồ hôi hột chảy xuống. Ông ta lắp bắp.
- C....cô muốn làm gì, nói cho cô biết... tôi chính là giám đốc công ty Lục thị...
Trần Ngọc My nhếch môi cười lớn.
- Haha... lời ông nói thật đáng sợ quá đi, nếu đã vậy thì tôi nên làm gì đó ra hồn nhỉ? Chẳng hạn như cắt cái lưỡi lươn lẹo của ông thì sao hay là một đường ngay cổ nhỉ.
Vừa nói cô vừa di chuyển con dao xuống cổ hắn.
- Chà... chắc sẽ đau lắm.
Lão ta chẳng thể nói gì nữa, mọi thứ nghẹn dưới cổ ông ta, ông ta run lẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-mot-lan-yeu-em/2975340/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.