Hứa Văn Lâm về phòng, trong đầu anh bây giờ vô cùng mông lung, những bước đi cũng khá nặng nề. Anh nhìn lên trên giường thấy Hứa Thái Linh đang nằm trên giường của anh, anh từng bước từng bước tiến tới. Hứa Văn Lâm khẽ vuốt mái tóc của cô chớt bàn tay anh bị cô nắm lấy, trong vô thức Hứa Thái Linh khóc thút thít miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, mẹ về với con đi.
Hứa Văn Lâm nhìn đứa em gái yên giấc ngủ, anh muốn khóc, khóc thật lớn, nước mắt anh cứ thế không tự chủ mà chảy xuống.
Hứa Thái Linh tỉnh giấc, dụi dụi con mắt buồn ngủ, nhìn thấy anh đang khóc, Hứa Thái Linh thắc mắc nhìn anh vội vàng hỏi anh.
- Anh hai anh sao vậy, sao anh lại khóc, có phải là người xấu làm anh khóc không.
Anh không nói gì, anh ôm trầm đứa em gái ngây ngô của mình, anh bây giờ cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
- Tiểu Linh anh xin lỗi....
Hứa Thái Linh ngập ngừng ôm lấy anh, vồ về giống như anh hay làm với cô.
- Đừng sợ, đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh... đừng sợ.
Trần Ngọc My ở bên ngoài mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Văn Lâm cùng em gái đến bệnh viện, còn cô thì mới sáng sớm Trần Ngọc Phúc đã gọi cô, cô vội vã trở về nhà, vừa về đến nhà thì Trần Ngọc Phúc mặt hớt hãi nói với cô
- Ngọc My, bảo tàng tranh của mẹ bị cháy rồi.
- Anh có điều tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-mot-lan-yeu-em/2974918/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.