Sáng hôm say tỉnh dậy toàn thân cô rã rời và đau nhức, cô chỉ còn biết thầm mắng tên nào đêm qua hành hạ cô. Cố Phong Thần tỉnh dậy thì ngược lại tâm trạng anh vô cùng vui vẻ xuống nhà làm bữa sáng cho cô. Hai người ăn xong thì cùng đến công ty nhưng cô lại lên phòng làm việc trước. Tuy yêu nhau nhưng cô không muốn nhân viên trong công ty nghĩ nhiều nên quyết định không công khai. Anh mặc dù không muốn nhưng bất đắc dĩ phải đồng ý.
Làm việc được nửa ngày thì công việc có vẻ đã giảm bớt nên cô quyết định xin nghỉ phép mấy hôm để về thăm bố mẹ. Vậy là cô viết đơn xin nghỉ rồi đem vào phòng cho anh phê duyệt.
\- Phê duyệt giúp em nghỉ phép mấy hôm.
\- Em định đi đâu. Anh dừng công việc đang làm rồi hỏi.
\- Em định về nhà thăm bố mẹ mấy hôm, đã lâu lắm rồi em chưa về.
\- Tại sao không bàn trước với anh. Cố Phong Thần có phần hơi lớn tiếng.
\- Chẳng phải em đang nói đây sao, anh quát em làm gì chứ. " Anh xin lỗi, có vẻ anh hơi quá đáng rồi . Vậy em muốn về mấy ngày, có cần anh đi cùng không."\( Ơ, anh buồn cười ghê?\)
\- Em về một tuần nhưng không cần anh đi cùng đâu. " Không được, một tuần lâu quá anh sẽ rất nhớ em." Anh liền phản đối.
\- Kệ anh, tối nay em sẽ book vé về. Cô nói xong liền bỏ ra ngoài. Anh đứng sau thật chẳng biết phải làm sao.
Hôm đó tan làm cô về sớm chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-khong-o-ben-em-som-hon/1924066/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.