Bác sĩ lúc này tháo bỏ khẩu trang xuống, cơ mặt có vẻ cũng đã giãn ra. '' Chúc mừng gia đình, 2 mẹ con đã qua cơn nguy kịch. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển sản phụ về phòng hồi sức. ''
Cố Phong Thần lúc này mới tức tốc chạy lại, '' ông nói vậy là sao, nói rõ ràng cho tôi ''.
- Xin anh bình tĩnh, cháu bé đã sống lại một cách kì diệu khi được đặt cạnh mẹ. Còn sản phụ cũng rất kiên cường, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi. Em bé chúng tôi sẽ theo dõi trong lồng kính vài ngày.
- Cảm ơn bác sĩ, cảm tạ trời phật. Thất Thiên Thu rối rít.
Cố Phong Thần lúc này mới bỏ được gánh nặng trong lòng . '' Bố mẹ về nhà nghỉ ngơi, con sẽ ở đây với Y Y ''.
- Con không mệt sao, hay về nhà nghỉ xong hãy vào.
- Thôi, con ổn.
Ông bà Cố cùng ông bà Triệu dắt tay nhau đến nhìn mặt cháu trai, còn anh đến phòng bệnh để thăm vợ. Mở cửa phòng ra, Triệu Y đang nằm trên giường, trông cô lúc này phờ phạc làm lòng anh càng trở nên xót xa.
- Anh xin lỗi, xin lỗi em . Vừa nói, vừa khóc. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình yếu đuối như hôm nay. Cứ như vậy anh nắm tay cô ngủ quên lúc nào không hay.
Triệu Y mơ màng trong giấc ngủ, cô cảm thấy có một sinh linh bé nhỏ đang được cô bồng bế nhưng lại có một người đến mang đưa bé đi. Mặc kệ đứa bé gào khóc như thế nào. Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-khong-o-ben-em-som-hon/1924026/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.