Mã Cận Nam ngồi chờ đợi Kỳ Phương hơn hai mươi phút, đến sắp mất kiên nhẫn định sẽ đi về thì cô mở cửa bước vào. Và dĩ nhiên, sắc mặt của anh hiện tại cực kỳ tệ, vô cùng khó chịu và lãnh đạm, lập tức lên tiếng:
“ Có việc gì thì em nói nhanh đi. ”
Kỳ Phương chậm chạp bước đến bàn ăn, kéo ghế rồi cẩn thận ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe bởi vì cô đã khóc bên ngoài nhà hàng rất nhiều.
“ Em chỉ muốn mời anh một bữa ăn, để xin lỗi về việc em đã lừa gạt anh thời gian qua. ”
Mã Cận Nam lập tức cầm lên điện thoại đứng dậy, đanh mày tức giận cùng ánh mắt như muốn thét ra lửa nhìn cô, nói:
“ Em đừng làm phiền tới tôi đã là xin lỗi tôi rồi, em có biết rằng tôi không muốn nhìn thấy em không? ”
Quá nhiều sự khó chịu trong lòng, nhất là vừa nãy gặp Nhạc Ỷ Mễ ở trước nhà hàng và bị cô ta lảm nhảm những điều linh tinh, nên tính khí Mã Cận Nam hiện tại vô cùng tệ.
“ Anh yên tâm, sau khi em chính thức nghỉ việc em sẽ sang nước ngoài định cư, rất ít khi trở về đây và em chắc chắn rằng, đây là lần cuối em gặp anh. ”
Sự quyết định của Kỳ Phương thay đổi vội vàng trong khoảnh khắc anh cùng Nhạc Ỷ Mễ, thậm chí cô đã suy tính cho tương lai của hai mẹ con sau này chỉ trong vỏn vẹn nửa giờ đồng hồ.
“ Không liên quan đến cuộc đời của tôi! ”
Hốc mắt Kỳ Phương đỏ ửng hẳn lên, dần dần ngập nước do có quá nhiều cảm xúc tấn công không thể kìm ném, lại thêm cô đang mang thai nên tâm lý rất nhạy cảm.
Và rồi, Kỳ Phương nắm lấy cạnh bàn đứng dậy, giọng điệu tha thiết như cầu xin vang lên:
“ Cận Nam, em xin anh đấy, cùng em và...cùng em ăn một bữa ăn đi. ”
‘ cùng em và con ’, câu nói ấy suýt chút nữa Kỳ Phương đã lỡ thốt ra, nhưng thật may mắn khi dừng lại kịp lúc. Thực sự khi bước chân vào phòng ăn, cô chỉ mong được cùng anh dùng một bữa tối, cho bảo bối trong bụng cô cảm nhận được chút ít hơi ấm của ba, vì sau hôm nay có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa để cho hai người gặp nhau.
“ Tình yêu của em thật đáng sợ, nếu lúc tôi mất trí nhớ em quan tâm tôi với tư cách khác, có thể bằng thời gian tôi sẽ rung động. ”
Nước mắt của Kỳ Phương lộp độp tuôn trào chảy xuống khỏi hàng mi, nghẹn ngào nói:
“ Em xin lỗi! ”
Kết quả, Mã Cận Nam nhẫn tâm dứt khoát bỏ đi chẳng chút lưu luyến hay đắn đo, không hề bị nước mắt và sự tha thiết của cô làm cho mềm lòng ở lại. Cánh cửa được đóng chặt, anh cũng ra khỏi phòng ăn, chỉ là giây phút ấy bỗng dưng đôi chân anh đứng yên, khoảng mấy giây sau xoay đầu nhìn vào cô gái bên trong, đáy mắt bất ngờ có sự rung chuyển.
Cuối cùng sự tức giận thao túng cả trái tim, Mã Cận Nam tuyệt tình sải bước rời khỏi nơi đây, bỏ lại người phụ nữ đang vô cùng đau lòng bật khóc sướt mướt như mưa.
Và anh đâu biết rằng, anh không chỉ bỏ lại một người yêu anh, mà còn bỏ lại đứa con trong bụng của cô...
“ Con ơi, mẹ hết cách rồi... ”
Kỳ Phương trở về nhà với mặt mày bơ phờ trắng bệch do nhiễm lạnh, nhưng đôi mắt sưng vù đỏ hoen. Vừa nhìn thấy, ông bà Kỳ không cần hỏi cũng đã biết kết quả, bà ấy lập tức dang tay ôm cô vào lòng an ủi, và chính khoảnh khắc ấy làm cho cô lần nữa vỡ òa trong nước mắt.
“ Không khóc, không khóc, phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ, ba tháng đầu tiên rất là nhạy cảm. ”
“ Mẹ ơi ~ ”
Trái tim ông bà Kỳ tan nát, muốn trách con gái cũng không thể được, mà trách Mã Cận Nam anh thì càng chẳng có tư cách.
“ Phải nghe lời mẹ không khóc nữa, cháu ngoại của ba mẹ thì ba mẹ nuôi. ”
Sau đó, Kỳ Phương bình tĩnh trở lại bàn tính với ông bà Kỳ về dự định tương lai của hai mẹ con cô. Thực sự trước đó ông bà có phần nghĩ nhầm cho Mã Cận Nam rằng anh không chịu trách nhiệm, khi cô nói xong thì mới biết rằng anh hiện tại vẫn chưa biết sự xuất hiện của đứa bé.
“ Mẹ nghĩ Cận Nam sẽ có trách nhiệm mà, hai đứa không thành vợ chồng thì làm bạn nuôi con, đứa bé sẽ có đầy đủ tình thương. ”
“ Hãy để cho cuộc sống của anh ấy được bình yên, con có lỗi rất nhiều, muốn dùng sự ra đi để bù đắp tất cả. Con tự làm tự chịu, bắt Cận Nam phải chịu trách nhiệm thật không công bằng. ”
Lúc này, ông Kỳ điềm tĩnh lên tiếng:
“ Cận Nam là ba của đứa bé có quyền được biết sự xuất hiện, con không thể tướt bỏ tình phụ tử, nếu sau khi biết rồi Cận Nam chối bỏ thì ba mẹ có cách khác giải quyết. Hơn nữa chỉ hai mẹ con sang nước ngoài sao ba mẹ yên tâm đây, Kỳ Định nó là con trai còn đang đi học, đâu có chăm sóc cho con được, ba không đồng ý! ”
Thế nhưng, lòng Kỳ Phương đã kiên quyết, dù ra sao thì cô cũng phải rời đi trước khi bụng cô to lên để Mã Cận Nam không phát hiện.
“ Con tự chăm sóc cho bản thân được mà. ”
“ Nhưng mà... ”
“ Con đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi, đợi đến khi con chính thức nghỉ việc và đứa bé được ba tháng sẽ đi ngay. ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]