Mã Cận Nam và Kỳ Phương vừa ra khỏi Mã gia, thì ông nội Mã đã lập tức bảo ông Mã gọi điện cho Mã Đại Kính bảo anh ta về ngay. Dù rất khó chịu, nhưng anh ta không dám trái lời, khoảng hai giờ đồng hồ sau đã từ nhà riêng trở về sau khi xả hết vào người Nhạc Ỷ Mễ.
“ Ông gọi cháu về có việc gì? ”
“ Ta biết cháu không hài lòng về việc phân chia của ta, nhưng ta chẳng thể dâng sự nghiệp mình đã cất công cố gắng gầy dựng cho cháu rồi vươn mắt nhìn nó sụp đổ. ”
Mã Đại Kính cười lạnh một cái, hỏi lại:
“ Ông đang khinh thường cháu à? ”
“ Cháu đã bao nhiêu lần thất bại rồi? Và ai là người ‘ dọn dẹp ’ nó? Ta đã già, không còn minh mẫn và đủ sức khỏe để giải quyết, nếu lần đó Cận Nam không có chiến lượt mưu tính để lật ngược ván cờ thì rất có thể tập đoàn sẽ rơi vào tình trạng khủng hoảng... ”
Mã Đại Kính hắng giọng, ánh mắt xao lãng sau đó trốn tránh xoay đi nơi khác. Đột nhiên, âm thanh đập bàn vang dội vang lên, khiến anh ta sửng sốt xoay lại nhìn ông nội Mã đang vô cùng tức giận, lắp bắp:
“ Ông...ông... ”
“ Có phải cháu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của ta và lão Trương, nghe ta quyết định giao lại quyền điều hành tập đoàn cho Cận Nam nên cháu đã thuê người gây ra vụ tai nạn cho thằng bé, đúng chứ? ”
Sắc mặt Mã Đại Kính từ đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-da-yeu-anh/3735846/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.