Ngồi sau xe Cố Tiêu Thành nhìn bờ vai vững trãi trước mặt Hà Thanh ước gì một ngày nào đó bản thân có thể đường hoàng dựa vào vai anh không còn phải rụt rè như hiện tại.
Chẳng mấy chốc mà hai người đã đi qua con phố nhỏ luôn vắng lặng như mọi ngày, bởi con phố này yên tĩnh đến mức không tưởng được nên mọi người xung quanh vẫn thường gọi phố này là “ Phố không người” mặc dù xung quanh vẫn có người sinh sống.
Tiếng phanh xe đạp “ kít kít” bánh xe di chuyển châm dần chậm dần rồi dừng hẳn lại trước cửa nhà Cố Tiêu Thành.
'' Về đến rồi.'' Cố Tiêu Thành lên tiếng.
Cả đoạn đường dài như thế mà hai người chẳng ai nói với ai câu nào cả, có lẽ là chẳng biết nên bắt đầu mở lời từ đâu, cũng chẳng có câu chuyện nào để bắt nhịp cho cả hai vì vậy nên họ đã bỏ lỡ cả một quãng đường.
Hà Thanh xuống xe tay vẫn giữ chặt chiếc áo mà Cố Tiêu Thành đưa cho, cô ngập ngừng nói.
'' Cái đó.. cảm ơn anh vì chiếc áo.'' Hà Thanh hơi cúi mặt giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
'' Ừ.. không có gì.'' Cố Tiêu Thành với khuân mặt lạnh lùng của mình như lúc trước mà trả lời cô.
Hà Thanh không biết nên nói gì tiếp theo để câu chuyện giữa hai người không bị đứt đoạn, Hà Thanh cầm chiếc áo của Cố Tiêu Thành định trả cho anh nhưng nghĩ lại thì cô cảm thấy bản thân vẫn nên giặt sạch áo rồi trả cho người ta như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-da-de-em-cho-lau-nhu-vay/2899258/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.