4h chiều
Hà Thanh vừa bước ra đến cổng đã thấy Cố Tiêu Thành đứng đợi cô dưới gốc cây Mộc Lan, Hà Thanh không ngờ được là Cố Tiêu Thành vẫn kiên nhẫn đợi cô cả buổi chiều, cô nhanh chân chạy về phía anh.
Cô ngập ngừng nói.
'' Anh vẫn đợi à! Sao không về trước đi.''
'' Đã hứa là đợi em cùng về mà.'' Cố Tiêu Thành mỉm cười trả lời Hà Thanh.
Khoảng khắc anh nở nụ cười với cô, tâm trí cô đã in sâu bóng hình nụ cười ấy, trái tim thiếu nữ lại một lần nữa loạn nhịp, anh vẫn là giọng nói ấm áp ấy, khuân mặt không lấy một chút khuyết điểm nào càng ngắm nhìn Hà Thanh cảm thấy mình càng đắm chìm trong thứ tình cảm mà cô dành cho anh. “ Anh ấy thật sự quá hoàn hảo, càng ngày mình càng không thể ngăn cản bản thân ngừng thích anh ấy được.” Nội tâm Hà Thanh lúc này đang dao động rất mãnh liệt, cô chỉ sợ bản thân không kiềm chế nổi mà lỡ buột miệng nói thích anh.
'' Vậy thì về thôi! '' Hà Thanh mỉm cười với anh rồi nói. Cô đang đợi anh dắt xe ra nhưng lại thấy anh đi về phía trước, cô có chút ngạc nhiên mà hỏi.
'' Xe anh đâu?''
Cố Tiêu Thành nghe Hà Thanh hỏi vậy thì quay lại nói.
'' À, Lục Ngôn nói có việc gấp nên tôi cho cậu ấy mượn xe rồi.''
'' Ồ'' Hà Thanh ồ một tiếng rồi cô mới sực nghĩ “ Cho Lục Ngôn mượn vậy mình và anh ấy đi bằng gì về, chuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-da-de-em-cho-lau-nhu-vay/2899246/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.