Mùa đông phương bắc rét khô, mặt trời chói chang giữa trưa cũng chẳng khiến trời ấm thêm chút nào, Trần Tự quấn chặt khăn quàng cổ, đi theo mấy đàn anh đàn chị đến công trường quan sát. Kiếp trước cậu học ngành kiến trúc, đời này cũng không thay đổi, kiến thức cũ học lại một lần nên rất thuận buồm xuôi gió. Những bản vẽ thi công và phần thô thực tế này đều là người quen của Trần Tự, cậu ghi chép một cách thành thạo, nhưng đứng lâu trong gió một chút mà không để ý, khi trở về liền có cảm giác choáng đầu. Tuy vậy nhưng Trần Tự cũng không bị sốt, có lẽ chỉ bị cảm vặt một chút mà thôi. Trần Tự không để ý lắm, uống thêm một chút nước ấm chờ Quý Thuần Tiêu về nhà. Cuộc sống của họ diễn ra khá tương tự như kiếp trước, họ vẫn học trường đại học đó, học chuyên ngành đó, ngay cả chỗ ở cũng là chung cư giống kiếp trước. Nhưng lần này Quý Thuần Tiêu không quá vất vả như trước, bề ngoài hắn chỉ là sinh viên mới nhúng tay vào sản nghiệp của gia đình nhưng thật ra lại là Tổng Giám đốc Quý đã có nhiều năm kinh nghiệm. Chiều nay sếp Quý không có lớp bèn đến công ty một chuyến, một buổi chiều không được gặp vợ, hắn vội vàng làm xong việc trước giờ cơm tối rồi chạy ào về nhà. Khi mở cửa, có lẽ Trần Tự nghe thấy tiếng động nên dựa vào cửa nhà chờ hắn, cậu mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, nhìn Quý Thuần Tiêu với ý cười. "Vợ ơi..." Ước muốn từ trưa của Quý Thuần Tiêu cuối cùng cũng trở thành sự thực, hắn ném chìa khóa xe xuống chạy đến ôm Trần Tự. Quý Thuần Tiêu đi từ ngoài đường về, trên người vẫn còn hơi lạnh, hai má cũng lạnh ngắt, khi cọ vào da Trần Tự, cả hai người đều cảm thấy khác biệt rất rõ ràng. Quý Thuần Tiêu không nhịn được muốn hôn Trần Tự nhưng bờ môi đến gần lại bị né tránh. Hắn hơi bất ngờ, tưởng rằng Trần Tự không cẩn thận nên đưa tay nâng mặt cậu như đứa trẻ đang xin kẹo: "Hôn một cái." Ngón tay Trần Tự đẩy trán hắn ra: "Không hôn đâu." Cậu chưa khỏi cúm thì cũng không muốn lây bệnh cho Quý Thuần Tiêu. Trần Tự không giải thích nhiều, dù sao cậu chỉ bị cảm vặt, nói ra cậu Quý lại sốt sắng bắt cậu đo nhiệt độ, uống thuốc rồi uống nước ấm, mất công lăn lộn vất vả. Cậu quay người đi ra phòng ăn, đi hai bước mới phát hiện Quý Thuần Tiêu không đi theo mình. "Làm gì vậy? Ra ăn cơm thôi, hôm nay đầu bếp Lý mang canh sườn tới, chắc anh sẽ thích đấy." "À ờ, đây đây." Dường như bấy giờ Quý Thuần Tiêu mới kịp phản ứng, hắn rảo bước theo sau Trần Tự, chỉ là sắc mặt lại có vẻ não nề như chó con ủ rũ cụp tai. Mãi mới chờ đến giờ ngủ, Quý Thuần Tiêu nhiều lần giục giã nhưng Trần Tự đang mải đọc sách chỉ trả lời qua quýt, hắn liền xù lông chạy ra bế người về phòng ngủ. Đặt vợ lên giường, cậu Quý ôm người không buông tay, mò từ trong gối mấy hộp vuông nhỏ. "Được không em, được không được không, ngày mai là thứ bảy rồi." Hắn cọ mặt trên cổ Trần Tự, thủ thỉ gọi tên vợ. Hắn biết làm thế này Trần Tự nhất định sẽ mềm lòng, đúng là vậy, thường ngày lúc này Trần Tự đã thả cửa cho hắn mặc sức thao túng. Nhưng hôm nay Trần Tự do dự một lát rồi đưa tay đẩy hắn ra, "Không được, ngủ đi." Bị Quý Thuần Tiêu tủi hờn ôm chặt ngủ một đêm, hôm sau tỉnh dậy, Trần Tự cảm thấy hình như cơn cảm cúm này vẫn chưa có dấu hiệu biến mất. Vậy là cậu từ chối nụ hôn chào buổi sáng của Quý Thuần Tiêu, bỏ qua nụ hôn giữa trưa, hôn buổi chiều và hôn chúc ngủ ngon của hắn. Bạn Tiểu Quý lâm vào trầm tư, ngồi trên ban công hóng mát nghĩ xem liệu bản thân có làm sai chuyện gì hay không. Đâu có đâu. Kiếp này từ khi yêu nhau tình cảm hai người đều rất ngọt ngào, Quý Thuần Tiêu cảm thấy mình rất nghe lời vợ, không thể nào làm vợ giận dỗi được. Tiểu Quý bế tắc mở điện thoại gõ chữ tìm kiếm - vì sao bạn trai không muốn gần gũi tôi? Baidu trả về đủ mọi đáp án, ngoài những điều nhìn đã biết bất khả thi như ngoại tình thì phần còn lại hầu như đều xoay quanh một câu trả lời - anh ta hết hứng thú với cưng rồi chứ sao. Có đáp án nói rằng: "Con người đều cần cảm giác mới mẻ, yêu nhau nhiều đi chăng nữa cũng phải gặp lời nguyền bảy năm thôi. Không hứng thú là chuyện rất bình thường, cưng phải học được cách gia tăng kích thích, khơi dậy hứng thú của nhau." Quý Thuần Tiêu đọc mấy câu này liền nhíu mày, cầm điện thoại lẩm bẩm: "Lời nguyền bảy năm? Làm sao có thể như vậy được? Tôi không có chút xíu cảm giác gì hết mà." Hắn tắt điện thoại, khinh bỉ nghĩ tới những đáp án nhảm nhí kia. Nhưng tính ra, kiếp trước năm năm kiếp này hai năm, họ cũng thật sự yêu nhau bảy năm rồi. Tiểu Quý không khỏi bắt đầu có chút lo lắng. Do dự mãi, cuối cùng hắn cũng mở trang web mình vừa chửi thầm kia lên, tìm kiếm phương pháp có thể gia tăng cảm giác kích thích mới mẻ nào đó. Hai hôm nay Trần Tự đã uống thuốc cảm sốt và nhiều nước ấm, có lẽ nhờ hơi nước nóng xông hết bệnh mà đến tối tắm rửa xong, Trần Tự cảm thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều. Cậu liếc nhìn phòng khách nhưng không nhìn thấy Quý Thuần Tiêu. Trần Tự hơi nhíu mày, băn khoăn không biết cậu Quý đi đâu rồi, cậu đang chờ bù đủ mấy cái hôn trong hai ngày vừa rồi đây. Hay là ở phòng ngủ? Trần Tự nghĩ vậy bèn đẩy nhẹ cửa phòng, sau đó cả người đứng sững như trời trồng. Cậu nhìn thấy, trong phòng ngủ, Quý Thuần Tiêu mặc bộ váy hầu gái dài tới bắp đùi, hai màu trắng đen kinh điển, có đường viền hoa và nơ bướm. Bộ đồ hầu gái này là quà tặng kèm lúc họ mua mấy thứ đồ kia, nó vẫn được nhét vào một xó trong tủ quần áo, không biết làm sao lại bị Quý Thuần Tiêu lôi ra. Cậu Quý chưa thử mấy thứ này bao giờ, hiện đang cúi đầu nghiên cứu dải lụa màu đen kia buộc ở chỗ nào. Chiếc váy một cỡ mặc trên người hắn hơi bị chật, dây đằng sau không buộc chặt mà buông lỏng, mặt áo phía trước hoàn toàn ôm trọn cơ ngực đầy đặn. Rất kỳ lạ, nhưng... cũng rất đẹp. Trần Tự có thể cảm giác rõ ràng tim mình loạn một nhịp. Cậu khàn giọng hỏi: "Quý Thuần Tiêu, anh..." Cậu nhà hôm nay làm sao đây? Cậu Quý bị phát hiện tai liền đỏ lựng, không muốn đối mặt với Trần Tự, nhưng cuối cùng hắn cũng cắn răng, hung hăng đi tới niết cằm Trần Tự, hỏi cậu: "Trông được không?" Trần Tự cười hôn hắn một cái: "Rất chi là đẹp." "Hừ." Quý Thuần Tiêu vui vẻ vì được hôn nhưng rồi lại bực mình hừ một tiếng, hiệu quả nhanh như vậy, quả nhiên bình thường Trần Tự đã chán hắn lắm rồi. Nghĩ vậy Quý Thuần Tiêu càng tức hơn, dải lụa trong tay lại có đất dụng võ, có thể dùng để bịt mắt Trần Tự. Trần Tự bị bế về giường hoàn toàn không biết hôm nay rốt cuộc Quý Thuần Tiêu giở chứng làm trò gì, ban đầu cậu còn có thể phối hợp nhưng đến cuối cùng, cả người đều như tan ra thành từng mảnh, khóc cũng không còn sức khóc. Đùi cậu bị viền hoa trên váy chà sát đỏ bừng, dải lụa màu đen đều ướt đẫm nước mắt sinh lý. Vậy mà Quý Thuần Tiêu vẫn cứ tiếp tục, khăng khăng hỏi bên tai Trần Tự: "Em thích như thế này sao?" Trần Tự không còn sức trả lời, mở miệng chỉ thấy vài âm thanh yếu ớt. Quý Thuần Tiêu thấy cậu không nói lời nào lại thỏ thẻ hỏi han: "Làm kiểu này em sẽ có cảm giác mới mẻ hơn một chút à?" "... Có thể từ từ hẵng chán anh được không?" Mặc dù chỉ là bị từ chối gần gũi hai ngày nhưng Quý Thuần Tiêu vẫn là cậu Quý bị Trần Tự chiều hư, hắn đã tủi thân đến mức sắp òa khóc rồi. "... Cái gì?" Trần Tự nhíu mày, không hiểu hai câu này của cậu nhà có ý gì. Cậu thở dốc một hơi, đạp một cú lên đầu vai Quý Thuần Tiêu để người bên trên dừng lại. "Nói cái gì đấy? Ai không có cảm giác mới mẻ cơ? Ai chán ai?" Tiểu Quý tủi hờn: "Hai hôm nay em không cho anh hôn, em đến thời kỳ chán ngán anh rồi chứ gì." Trần Tự:... Cậu vừa bực mình vừa buồn cười. "Ngốc ơi là ngốc." Cậu xoa mặt Quý Thuần Tiêu, bất đắc dĩ nói: "Hai hôm trước chỉ do em bị cảm, không muốn lây cho anh thôi mà." "Thời kỳ chán ngán cái gì, không phải em khỏe lại là đi tìm anh luôn sao?" Quý Thuần Tiêu ngẩn ngơ, hai mắt dần sáng lên: "Thật hả vợ!" "Thật." Trần Tự nghiêm túc dỗ hắn: "Tới bây giờ em vẫn không cảm thấy lúc nào chán anh hết, mỗi ngày bên anh đều rất vui vẻ." Quý Thuần Tiêu được hứa hẹn liền dụi vào cổ vợ hôn chùn chụt. "Anh cũng thế!" Trên thế giới này, mỗi ngày thời gian trôi qua, hắn lại yêu Trần Tự nhiều hơn một chút. Chỉ có tăng dần, tăng mãi mãi. "Vậy thì vợ ơi, mình tiếp tục được không?" Quý Thuần Tiêu nắm chặt cổ chân Trần Tự hôn một cái, lấy lý do bồi thường tổn thất tinh thần không tiết chế chút nào. Chiếc váy hầu gái nhăn nhúm kia không biết đã bị khoác lên người Trần Tự từ bao giờ, dây lụa bịt mắt màu đen sau đó lại dùng để buộc lấy cổ tay. Bản thân Trần Tự vốn đã thanh tú, giờ đây dáng vẻ mắt ngân ngấn nước, bờ môi đỏ mọng càng thêm đáng yêu, mặc chiếc váy này không hề kì lạ chút nào. Quý Thuần Tiêu thỏa lòng thỏa dạ nằm ôm vợ, nhớ tới những đáp án lung tung không một xu tin cậy trên Baidu. Mặc dù nói không đáng tin nhưng, đúng là thực sự kích thích. Nhật ký của Tiểu Quý: "Mùng 7 tháng 2, vợ mặc váy siêu đẹp, chàng vợ xinh đẹp như thế chỉ có mình được nhìn thôi. Mình yêu em cũng như em yêu mình, không có mệt mỏi hay chán ngán, luôn luôn, mãi mãi." - --- Chương sau mau chóng cứu lại hình tượng chó ngốc, à không, bá tổng cho Tiểu Quý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]