Tú Bà nghi hoặc nhìn người đang ngoan ngoãn quỳ trước mặt mình, khó tinđây chính là con nha đầu ngoan cố lần trước đã dùng dao tự đâm mình mộtnhát chỉ vì bà ta ép tiếp khách, không hiểu hôm nay đầu bị hư chỗ nào,lại tự nguyện quỳ gối xin được tiếp khách.
Nâng tay uống hết một tách trà, bà ta cao giọng:
“Nói thử cho Ma ma nghe, vì sao lại đổi ý?”
Thúy Kiều đúng y như lời dặn của Thúy Vân, mặt đỏ như gấc, đầu cúi xuốngthật thấp. Trong mắt mọi người chính là vẻ e thẹn, thực chất trái timtrong lồng ngực đã đập liên hồi tưởng chừng muốn vỡ nát ra. Nàng thủthỉ:
“Ma ma, đêm qua có một vị gọi là Vân công tử đến chỗ thiếp…”
“Ừ, Vân công tử, ta biết rồi!”, trong mắt Tú Bà lóe lên ánh sáng tò mò, cao giọng bảo: “Nói tiếp!”
“Hắn… Hắn ta… khiến thiếp rất hoài niệm… đêm qua… cảm giác kia…”
“Cảm giác?”
“Vâng, chính là, chính là… lúc ở trên giường… thiếp nghĩ, tiếp nam nhân cũng không…”
“Ha ha!”
Tú Bà cười lớn vài tiếng, lắc hông đi đến nâng Thúy Kiều dậy, vẻ quan tâmchăm sóc: “Ta nói ngươi, con bé ngốc này, hóa ra đã bị tên tiểu tử mặttrắng đó khiến cho hư hỏng rồi sao!”
Tuy ngoài miệng nói thếnhưng trong lòng thầm nghĩ, đang định bảo tên Sở Khanh dụ dỗ nàng đi,sau đó đuổi theo bắt nàng lại, nào ngờ nàng ta đã ngoan ngoãn thế này,thật đỡ hao công tốn sức!
Bà ta dịu dàng vuốt nhẹ tóc mai bên hông của Thúy Kiều, con gà mái vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/2234917/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.