Màn rượt đuổi gay cấn cuối cùng cũng đến hồi kết, đám người kia dè chừngnhìn bốn người nam tử lạ mặt, nhìn Thúy Vân rồi lại liếc nhìn sang LụcChâu. Lục Châu đầu tóc rối bù, cười nhếch mép:
“Hừ, chẳng lẽ Lục Châu ta đây, đường đường là chủ nhân của Phỉ Thúy Lâu lại đi sợ các ngươi sao? Nếu không tránh ra thì đừng…”
Lục Châu chưa nói hết, người nam nhân mặc y phục xanh nhạt đứng đầu đã lêntiếng cắt ngang: “Thật không ngờ nữ nhân ở Lâm Tri lại có thể hung hăngcàn quấy nhường này!”
Lục Châu tức muốn sùi bọt mép: “Ngươi….”
Bỗng nhiên xuất hiện một đám người kì lạ, đã vậy còn bảo hộ cho mình, ThúyVân cảm thấy tự tin hơn hẳn, run rẩy bám chặt tay áo của vị Bạch y côngtư đang đỡ lấy mình, ngay cả chuyện mình đang làm bẩn quần áo của ngườita cũng không biết: “Chư vị đại hiệp, bọn chúng muốn cưỡng gian ta, cướp của xong rồi giết người…”
Bạch y nam tử đen mặt, lam y nam tửđứng phía trước phẫn nộ: “Thật không ngờ trên đời này lại tồn tại loạicẩu tặc như các ngươi, hôm nay ta mà không trừ gian…”
Lúc nàybỗng nhiên ba người đứng phía sau thở dài, bước tới phía trước túm lấylam y nam tử, nhỏ giọng: “Từ Hải, không nên làm lớn chuyện, nơi đây làđịa bàn của quan phủ!”
TỪ HẢI?????????????????
Thúy Vân há hốc mồm.
Vị đại hiệp kia họ Từ tên Hải có phải không?
Óa????????
Khoan đã, nhìn nét mặt quen quen?
Thúy Vân quên cả sợ hãi, chật vật quan sát Từ Hải một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/2234913/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.