Đang ăn được hơn phân nửa thì có âm thanh bàn tán xôn xao từ những bàn xung quanh truyền lại…
“Các ngươi biết tin gì chưa? Hồ đại nhân đang treo giá một trăm lượng vàngcho ai có thể chữa hết bệnh cho bà con nào của ông ấy thì phải! Kinhkhủng thật, chỉ là bà con thôi lại có thể hào phóng như thế!”
Ban đầu Thúy Vân cũng không để ý nhưng thái độ cùng hành động của năm người còn lại chung bàn lại khiến nàng không thể không để ý.
Chỉ thấytất cả đều ngừng tay lại, ánh mắt sáng quắc nghe ngóng, ngay cả Thước Hỉ cũng không ngoại lệ. Thúy Vân ngơ ngơ ngác ngác, mơ hồ quay đầu lạinhìn người vừa nói ra tin tức khiến những người kia chấn động như thếthì mới phát hiện ra người đang thao thao bất tuyệt kia có vẻ chỉ là một người dân bình thường, trang phục đơn giản, ngồi chung bàn với hắn còncó vài người nữa cũng đang dỏng tai lên nghe!
Bỗng nhiên một âmthanh khác cất lên, cắt ngang câu chuyện của người nọ: “Hừ, không biếtmà cũng dám nói lung tung! Người bị bệnh đó đâu phải họ hàng gì của HồTôn Hiến? Người đó chính là phu nhân của Ngũ Phong thuyền chủ a!”
Một lời này, thái độ của mọi người càng thêm đáng kinh ngạc.
Từ Hải sắc mặt trắng bệch, tay khẽ siết chặt kiếm, Đình Trung mặt nổi gânxanh, Trọng Nghĩa khóe mi co rút, tròng mắt đã sớm ửng đỏ, Trần Đông vẻmặt trầm ngâm, khác hẳn vẻ bông đùa thường ngày, Thước Hỉ yếu ớt ngồikhông vững, cả người dường như không còn tí sức lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/2234906/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.