Bất giác Thúy Vân thẫn thờ, tay vô thức níu chặt áo của Từ Hải lại...
Từ Hải nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không... không sao... Chúng ta đi!”
Hoạn Thư đã đi phía trước, khó hiểu nhìn hai người. Cả ba đồng loạt tiến vào một kĩ viện, kiến trúc tận những ba lầu, chính giữa là một đại sảnhlớn, bốn phía xung quanh đều là những gian phòng được giăng lụa đỏ, toàn bộ đều hướng về đại sảnh ở giữa. Các cô nương ở đây rất xinh đẹp, phàmlà kĩ viện thì cô nương nào cũng đều xinh đẹp cả, mỗi người mỗi vẻ, ongbướm lẳng lơ có, nhu nhược hiền lành có,...
Đối với danh tiếngcùng tài sắc của Thúy Kiều, mọi người không mất nhiều thời gian đã cóthể tìm ra. Tiếng tăm của Thúy Kiều nổi xa như cồn, ngay cả cái “PhụngUyển Lâu” này cũng được hưởng lây tiếng thơm của Thúy Kiều mà ngày càngcó nhiều khách làng chơi tới nơi đây.
Cả ba người đến từ rất sớm nên khung cảnh vẫn không đông đúc lắm, chỉ có bọn gia nhân chạy tớichạy lui dọn dẹp bàn ghế. Nhìn phía lễ đài dưới kia được trang trí rấtkĩ lưỡng, Hoạn Thư gọi một tiểu nhị lại mà hỏi: “Hôm nay ở đây có sựkiện gì mà lại long trọng thế kia?”
Vị tiểu nhị kia thấy Hoạn Thư hỏi như thế thì ngạc nhiên tột độ, còn phì cười một tiếng: “Ồ, chư vịđại nhân không biết sao? Đêm nay Kiều Nhi cô nương sẽ đích thân biểudiễn, một tháng mới được một lần đấy! Nếu đây là lần đầu khách nhân đếnđây thì các vị gặp may rồi! Không phải hôm nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/2234837/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.