Thúy Kiều lo lắng vắt cái khăn, sau đó đắp lên trán của Thúy Vân. Thúy Vântừ lúc té xuống sông đến giờ cứ nóng sốt mãi không hạ khiến Thúy Kiềukhông tài nào ngồi yên. Hoạn Thư đứng một bên đầu giường cũng nôn nóngnhíu chặt mi, trên tay bê một thau nước đã lạnh.
“Bây giờ làm sao đây? Đại phu nói là Thúy Vân không sao nhưng...”
Dường như sực nhớ ra chuyện gì, Hoạn Thư nhìn quanh một vòng mới hỏi nhỏ Thúy Kiều: “Vân Du... chính là Thúy Vân đúng không? Là tiểu muội của cô,đúng không?”
Thúy Kiều ngạc nhiên nhìn Hoạn Thư, ngẫm ngẫm một hồi thì gật đầu, còn tranh thủ hỏi thêm: “Sao cô lại biết?”
“Không, ta chỉ hơi nghi ngờ thôi! Không ngờ là thật!”
Ngay từ lúc dẫn Thúy Vân cùng Từ Hải đến Chiêu Ẩn Am, Thúy Vân ngồi sau ngựa của Hoạn Thư, nàng đã cảm nhận được điều này! Dù cho có là thư sinhcông tử đi nữa cũng không thể mềm mại yếu ớt thế kia, chưa kể nếu chú ýkĩ còn nhận ra nơi ngực Thúy Vân có hơi khác thường! Chỉ có Từ Hải ngốcmới không biết!
Hoạn Thư thấy Thúy Kiều vì lo lắng mà một đêmkhông ngủ, gương mặt hơi trắng xanh mới gọi nàng lại: “Thúy Kiều, cônghỉ ngơi một tí đi, để Thúy Vân đó ta chăm cho!”
Quả thật ThúyKiều đã thở không ra hơi nên đành để Thúy Vân lại cho Hoạn Thư chăm sóchộ, còn nàng thì đi về phòng nằm nghỉ một tí. Trong phòng chỉ còn lạiHoạn Thư cùng Thúy Vân đang mê man trên giường, Hoạn Thư thay khăn mộtlần nữa cho Thúy Vân mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/2234825/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.