Chương trước
Chương sau
Hoạn Thư uống hơn nửa vò rượu to, trên tay vẫn không chịu buông bầu rượu nhỏ xuống mà cứ lắc lắc liên hồi. Nàng giắt bầu rượu hồ lô bên hông mình, rút kiếm ra chĩa thẳng vào mặt Trần Đông mà hô to: “Trần Đông, lần trước tỉ thí thua ngươi, lần này thì đừng hòng bổn cô nương nhường nhịn ngươi nữa nhé!”

“Sặc!”, Trần Đông đang đứng gần đó nghe Hoạn Thư bảo với mình như thế thì phát sặc, ho khụ khụ không dứt. Chúng cướp biển trên tàu thấy phong thái của Hoạn Thư thì vỗ đùi khen ngợi không dứt, miệng la tốt tốt, sau đó ngồi dàn đội hình chờ nhìn cảnh tượng máu chảy đầu rơi sắp tới, dường như không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi cả.

Trần Đông định lên tiếng ngăn cản Hoạn Thư lại, nào ngờ Hoạn Thư nói là làm, tung người nhảy tới chỗ Trần Đông đang đứng mà đấm đá thật. Lần này đúng là nàng không hề nương tay, chiêu thức bay bay lượn lượn, Thúy Vân nhìn không rõ nên chỉ thấy Trần Đông khéo léo tránh né, vừa né vừa cố khuyên nhủ: “Hoạn Thư, nàng say rồi thì nghỉ ngơi đi!”

“Say cái con mẹ nhà ngươi! Hây!!!”

Một kiếm bổ tới, Trần Đông dứt khoát chạy, không đánh nữa. Đám đông ngồi phía sau đang hò reo cổ vũ, thấy Trần Đông chạy về phía này thì ai cũng la hoảng lên chạy theo. Nãy giờ Hoạn Thư ra toàn sát chiêu với Trần Đông, bây giờ mà Hoạn Thư lại đây thật chắc thủ tiêu luôn bọn họ mất.

Trần Đông bỏ chạy, đương nhiên Hoạn Thư không tha, đuổi theo sát nút. Nàng leo lên trên lan can gỗ của tàu đứng, tay chống nạnh bên hông: “Trần Đông, ta xem ngươi trốn ở chỗ nào nhé, giỏi thì trốn luôn đi!”

Ngay lúc này, tàu nhẹ lắc lư một cái khiến Hoạn Thư chao đảo đứng không vững, nguy cơ rơi xuống biển là rất cao. Trần Đông hốt hoảng từ trên cột buồm nhảy xuống túm lấy Hoạn Thư kéo ngược lại, chân nàng chưa kịp chạm đất, kiếm đã kề sát bên cánh tay Trần Đông. Hoạn Thư cười ha ha: “Sao hả, có nhận là mình thua hay không?”

Từ Hải cười to: “Trần Đông thua Hoạn Thư cô nương rồi! Cô nương tha cho hắn đi!”

Tiết mục kể chuyện đêm khuya nhờ có Hoạn Thư mà giải tán sớm, ai làm việc nấy, Từ Hải cùng Trần Đông phải đi họp bàn gì đó, Thúy Vân cùng Hoạn Thư không để tâm, chỉ yên lặng đứng trên tàu ngắm nhìn cảnh biển đêm. Trăng trên cao hắt ánh sáng xuống biển tạo nên những vệt dài như được dát bạc trải dọc tới tận chân trời. Tăng thanh gió mát thế này, đúng là không cảnh hữu tình! Biển hôm nay rất êm, chốc chốc tàu mới lắc lư vài cái nhưng rất nhịp nhàng. Thúy Vân nhắm hờ đôi mắt thì bị Hoạn Thư gọi dậy: “Này, tiểu tử, uống rượu với ta đi!”

Thấy Thúy Vân e ngại không dám uống, Hoạn Thư khẳng định: “Không có say đâu! Rượu này khá nhẹ mà!”

“Thôi, ta không uống được đâu!”

“Ta bảo này, thử nghĩ tới chuyện gì buồn thật là buồn xem! Đang buồn như thế lại uống rượu vào...”

Gì chứ chuyện buồn thì Thúy Vân nàng không thiếu, chẳng mấy chốc, đôi mắt đã tiu nghỉu lại. Hoạn Thư biết ý, khá phối hợp đưa bình rượu vào, Thúy Vân ngẩng đầu uống mấy hơi, ban đầu cảm giác gắt họng khiến nàng hơi khó chịu nhưng càng về sau, cảm giác kia càng không còn, thay vào đó là vị cay nồng lên tận óc.

Cả hai đứng huyên thuyên nói cười. Hoạn Thư kể về ngày xưa, nàng ấy không vui, sống tốt nhưng không vui. Thúy Vân kể về chuyện của Thúy Vân, sống không tốt cũng không vui. Từ ngày trọng sinh trở lại, mục tiêu duy nhất của nàng chính là đi tìm và cứu đại tỉ, giờ cứu được rồi, những năm tháng sau này Thúy Vân phải sống cuộc sống của nàng thôi! Hoạn Thư nghe chuyện Thúy Vân trọng sinh trở lại thì ngạc nhiên không chớp mắt: “Ngươi nói thật ư? Làm sao mà có thể quay lại thời điểm trước kia được cơ chứ?”

Thúy Vân chầm chậm lắc đầu, bất giác nhớ tới đứa con chưa kịp chào đời của mình. Mặc dù bây giờ không còn yêu Kim Trọng nhưng đó vẫn là con của nàng, cốt nhục của nàng...

“Ta mà có cơ hội giống ngươi thì hay quá!”

Hoạn Thư tu một hơi cuối, uống cạn sạch vò rượu. Chưa bao giờ Thúy Vân cảm thấy phấn khích như thế này, trong người cứ lâng lâng phê phê, không phân biệt được phương hướng, khều Hoạn Thư mà cười hề hề: “Này, Thư tỉ tỉ, tỉ nghĩ xem, Từ Hải hắn ta biết ta là nữ nhân thì sao nhỉ?”

“Ta không chắc nhé! Dẹp phứt mấy thứ lễ nghĩa, yêu thì cứ làm tới đi. Có địa vị, quyền lực như Từ Hải, không biết bao nhiêu nữ tử mê đắm hắn đâu! Ngươi mà chậm chân, chỉ sợ...”

Mặt Thúy Vân căng thẳng lên, kinh hãi nhìn Hoạn Thư, Hoạn Thư cười gian: “Ta biết bí mật này của ngươi lâu rồi, đâu cần bây giờ ngươi nói ta mới biết, Thúy Vân nhỉ!”

Nghe Hoạn Thư biết luôn cả tên thật của mình, Thúy Vân ngạc nhiên không thôi, đầu óc lung tung bắt đầu tỉnh táo lại một chút.

“Các ngươi ở bên cạnh nhau bao lâu rồi mà cứ ngại ngùng mãi, đến ta còn cảm thấy chướng mắt! Thế này, ta giúp hai người nhé!”

“Gì đấy! Ai mà cần tỉ giúp đâu!”

Bỏ ngoài tai lời nói của Thúy Vân, Hoạn Thư vẫy tay gọi to: “Từ Hải, Từ Hải, mau lại đây!”

Cảm giác bất an trong lòng dâng lên cuồn cuộn, bất ngờ Hoạn Thư thẳng tay đẩy Thúy Vân một cái, tay kia túm lấy chân nàng, hất nàng rơi tõm xuống biển. Thúy Vân nào có hay biết gì, đầu vốn đã hơi đau do uống rượu, lại thấy khung cảnh xung quanh quay vòng vòng, cuối cùng lại mát lạnh đến tận óc. Nàng bị sặc nước, lồng ngực thở không ra hơi, dù cho có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa cơ thể cũng không chịu nổi lên. Lúc Thúy Vân sắp ngất đi, Từ Hải xuất hiện.

Sau khi thổi hơi tiếp sức cho Thúy Vân, Từ Hải kéo nàng bơi lên trên mặt nước. Huynh đệ trên tàu nhanh chóng thả dây xuống kéo hai người lên, đến khi lên được trên bờ, Từ Hải lừ mắt nhìn Hoạn Thư thì nàng ta đã nhanh chân chạy trốn mất. Từ Hải đành đưa Thúy Vân về phòng của mình, vừa định thay quần áo cho nàng, Hoạn Thư đã đập cửa liên tục: “Từ đại ca, Từ đại ca, mau mở cửa!”

Từ Hải cuộn Thúy Vân nằm kín trong chăn, không vui đi ra mở cửa, có điều vẻ u ám của Từ Hải không hề khiến Hoạn Thư sợ hãi. Nàng ấy cười tươi rói: “Ta cảm thấy có lỗi với Vân Du quá nên đến xem hắn ra sao rồi! Còn nữa, Trần Đông gọi huynh kìa, hình như là có thư của Thuyền chủ gửi đến!”

Từ Hải hơi lưỡng lự, Hoạn Thư chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Thúy Vân, khi nãy chỉ là lỡ tay nên Từ Hải đừng lo. Cuối cùng Từ Hải cũng rời đi, Từ Hải vừa rời đi, Hoạn Thư đã đóng chặt cửa, bò tới bên giường lay tỉnh Thúy Vân.

Lay mãi Thúy Vân cũng không tỉnh dậy, Hoạn Thư đành tốt bụng cởi hết mớ quần áo ướt trên người Thúy Vân xuống, thay lại một bộ khác mỏng hơn một tí cho nàng, còn tốt bụng tìm một lớp băng quấn ngực cho Thúy Vân, chỉ là hơi nới lỏng ra một chút, không chặt như ngày thường Thúy Vân vẫn tự bó. Nàng phải nhanh tay mới được, lúc Từ Hải trở về là không hay đâu! Gì thì gì chứ, để hắn tự mình khám phá ra vẫn hấp dẫn hơn là để Hoạn Thư phanh phui ra sẵn!

Lúc này Thúy Vân mới tỉnh dậy, thấy Hoạn Thư đang cong mắt cười với mình, nàng choáng váng, hơi rượu trong đầu vẫn còn nguyên đấy. Nàng khó hiểu: “Thư tỉ tỉ, tỉ đang làm gì vậy?”

“Thay quần áo giúp ngươi thôi”

Hoạn Thư thở dài, buồn bã khổ sở: “Trong suốt thời gian qua Từ Hải đáng thương lắm rồi, ngươi đừng có hành hạ hắn nữa! Cũng tới lúc cho hắn biết hắn là nam nhân bình thường đi! Ta thấy hắn yêu ngươi lắm á!”

Thúy Vân nửa tỉnh nửa mơ, lớ ngớ nghệt mặt ra nghe Hoạn Thư dạy bảo cái chuyện đáng xấu hổ kia một cách vắn tắt nhất có thể, đoạn, tông cửa chạy mất, lúc Từ Hải quay trở lại phòng, đã thấy bộ dáng quyến rũ của Thúy Vân ngồi trên giường, người quấn chăn bông, ngây ngô nhìn hắn.

Hoạn Thư... không phải dạng vừa đâu!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.