Rõ ràng muốn cứ quên đi như vậy bước chân lại không nghe chỉ huy, ngangbướng rời khỏi sơn cốc, tiếp tục hành trình tìm kiếm chẳng biết thưở nào mới kết thúc. Đường dài bôn ba, từ lâu đã quên đau đớn, trong đầu chỉcòn mình nàng, duy nhất.
Độc Cô Ngạn có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cảnh vật không ngừng thayđổi, linh hồn hắn giống như đang trôi giữa không trung, lẻ loi một mìnhnhìn rất nhiều cảnh tái hiện ngay trước mắt.
Một cô bé vẻ mặt luôn vô cảm nhanh nhẹn như khỉ chạy tới từ phía sau bámlên người hắn, âm điệu vĩnh viễn thanh thúy hạnh phúc, nàng thích nhấtliên thanh gọi hắn “tướng công, tướng công”, hắn không để ý tới nàngnàng mới gãi má đổi giọng gọi hắn “A Ngạn, A Ngạn”.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng nghiêm trang nói với hắn: “Làm tướng công của muội được không?”
Hắn không để ý tới nàng, nàng liền suối ngày quấn quýt hỏi tên hắn, thậmchí to gan đạp qua người Nhị Nha bò lên cửa sổ phòng hắn, còn đặt chohắn một cái tên thân mật buồn cười như vậy – A Ngạn.
Ngày rời khỏi huyện Tụ Vân, nàng mở to đôi mắt tràn ngập lên án, lắc lắc tay áo hắn: “A Ngạn, huynh định bỏ muội lại sao?”
Trong đại hội kén rể, nàng chảy máu mũi cố gắng bơi trong sóng người về phíahắn, ba chân bốn cẳng quấn lên người hắn, tiện thể bá đạo lại kiên địnhtuyên bố với tiểu thư Huyện lệnh: “A Ngạn là tướng công của ta!”
Phong Lăng Ba nhìn hắn không vừa mắt, đào góc tương giựt dây nàng bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-nhe-cut-roi/1902328/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.