Con gái ngây thơ của nàng nay đã biết mùi vị ưu sầu rồi.
“Cha, cha bỏ ‘phấn mọc chữ’ lên người hắn à?” Hề Hề chỉ vào tên quỷ xui xẻonằm ngửa trên mặt đất. Ừm, làm người không thể quá xấu xa, nếu không sẽgiống hắn, cả đời không thể rửa sạch chữ trên mặt.
“Hừ, ăn hiếp con là quyền lợi của một mình ta, những kẻ khác đừng mơ!” TiêuTiếu Sinh không chịu thừa nhận hắn không cho phép người khác bắt nạt con gái nhà mình.
“Không thèm để ý tới cha nữa, cha thối.” Hề Hề vô cảm thè lưỡi với hắn lầnnữa, tiếp tục làm nũng trong lòng Duy Âm: “Mẹ, mẹ ơi, con rất nhớ mẹ,con nhớ cả bánh hạt dẻ, đồ chơi bằng đường, bánh hạnh nhân mẹ làm, à, cả Cầu Cầu nữa. Mẹ, Cầu Cầu đã lớn chưa?” Cầu Cầu là một cây ăn quả nàngcướp được từ tay cha già để trồng, mùa đông nở hoa, mùa xuân kết quả,mùa hè quả chín, quả nhỏ hồng hồng bằng nắm tay, phần cuống còn có haimiếng đế bé bé giống như hai bàn tay nhỏ, một hai tháng nữa sẽ chín. Mẹnói loại trái cây này rất ngon. Nàng chưa từng được ăn, rất muốn ăn đấynha.
“Nó rất tốt, hai tháng nữa sẽ làm nước quả cho con uống.” Đối với con gáiyêu, Duy Âm nói nhiều hơn bình thường một chút, giải thích đúng trọngđiểm con gái quan tâm.
“Mẹ tốt nhất, cảm ơn mẹ.” Hề Hề sắp dùng nước miếng rửa mặt đến nơi.
Tiêu Tiếu Sinh vừa bóc con gái ra khỏi người nương tử, vừa nũng nịu đáng yêu nói: “Âm Âm nương tử, không có phần của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-nhe-cut-roi/1902318/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.