Chương trước
Chương sau
Hề Hề nhìn qua vẻ mặt lạnh lùng của Độc Cô Ngạn, lại nhìn một chút vẻ mặt nghiêm trọng của Phong Lăng Ba, cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, rõ ràng mặt trời còn trên cao, cảnh sắc tươi đẹp như vậy, nhưng nhìn hai người bọn họ như trên đỉnh đầu có mây đen bao phủ vậy.

A, hình như nàng vừa dùng một câu thành ngữ!

Khi còn ở trong cốc, Nhị Nha và Đại Mao đã oán hận chồng chất, trước giờ nhìn nhau luôn cảm thấy không vừa mắt, trước đây còn có thể thỏa chí vui vẻ mà ẩu đả lẫn nhau, hôm nay vì trách nhiệm bảo vệ tiểu chủ nhân chúng đành phải kìm nén uất hận trong lòng, miễn cưỡng duy trì biểu hiện tương thân tương ái giả dối, ngoài mặt tỏ vẻ nước giếng không phạm nước sông, chỉ thỉnh thoảng có cơ hội thì mắt to trừng mắt nhỏ, dùng ánh mắt chém giết nhau vô số hiệp.

Lúc này, chiến tranh dường như dần được thăng cấp, đầu tiên chỉ là cuộc chiến bằng ánh mắt, chỉ một lát sau đã phát triển thành dùng tiếng, ngươi gầm một tiếng ta oa oa hai tiếng, giằng co đến bây giờ, cuối cùng cũng chuyển thành động thủ, ngươi cào ta một vuốt, ta đánh ngươi một cánh, lông đen lông trắng bay phấp phới, một báo một chim quấn lấy nhau…

Nhưng Hề Hề không để ý đến chúng, khuôn mặt cứng nhắc liên tục đảo qua đảo lại, mà đối tượng nàng đang quan sát là một người vẫn giơ roi thúc ngựa đi phía trước, một người thấp thỏm bất an chậm chạp cưỡi ngựa đi phía sau.

Vì quá tập trung quan sát hai người phía trước, Hề Hề hoàn toàn không chú ý tới đường đi, không nghĩ đến đường núi gập ghềnh, không chú ý bất cẩn một chút nàng đã ngã lăn xuống đất.

Độc Cô Ngạn bỗng hoàn hồn, liếc mắt nhìn người đang ngã nằm dưới đất, yên lặng không nói gì.

Phong Lăng Ba thầm nghĩ: ngã đau như thế nhất định Hề Hề sẽ khóc. Tuy nàng rất thương Hề Hề ngã đau nhưng nàng lại càng muốn xem bộ dạng lúc Hề Hề khóc sẽ như thế nào….

Một báo một chim đang say sưa đánh nhau lại ăn ý cùng dừng động tác lại, đồng loạt nhìn về phía Hề Hề, đuôi Nhị Nha dựng thẳng đứng lên, bên kia Đại Mao hoảng hốt đến nỗi oa oa kêu loạn cả lên, đôi cánh lớn phất phất làm tung bụi đường. Giữa những âm thanh náo động Hề Hề vẫn im lặng, vô cùng bình tĩnh mà bò dậy, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước, bụi dính trên người không hề phủi, máu mũi trên mặt… cũng không hề lau. Kết quả mới đi được hai bước, “rầm” một tiếng, lại ngã xuống đất lần nữa.

Nhị Nha cùng Đại Mao cùng im lặng.

Chốc lát trôi qua, ánh nắng vẫn gắt gao như thế, gió vẫn nhè nhẹ thổi như thế, mà người nằm trên đất cũng như trước… không hề động đậy.

“Cô còn muốn nằm trên đất đến bao giờ?” Một âm thanh lạnh lùng truyền đến từ đỉnh đầu, người mở miệng đầu tiên chính là Độc Cô Ngạn, tuy hắn vẫn ngồi trên ngựa, giọng điệu cũng không thể gọi là nhẹ nhàng.

Hề Hề chậm rãi từ mặt đất bò dậy, đầu cúi thấp, hai vai cũng rũ xuống, giống như một pho tượng gỗ, không hề động đậy. Phong Lăng Ba đang định xuống ngựa, ôm Hề Hề vào lòng an ủi một phen, không ngờ một Độc Cô Ngạn luôn cao ngạo trong mắt nàng lại thả người xuống ngựa, đi tới trước mặt Hề Hề, lạnh lùng ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

Hề Hề từ từ ngẩng đẩu lên, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, máu mũi chảy giàn giụa, trán và hai bên má bám đầy bụi, trên tóc còn có mấy cái lông vũ đen đen, đích thị là của Đại Mao. Ánh mắt lơ đãng của nàng nhìn bất định vào khoảng không phía trước, giống như hồn vía đã rời khỏi thân xác.

Phong Lăng Ba thấy vẻ mặt thất thần của Hề Hề vội vàng nhảy xuống ngựa, lo lắng tiến đến hỏi: “Làm sao vậy? Không phải ngã đến hỏng đầu đấy chứ?” Ôi, Hề Hề vốn đã hơi ngốc rồi, không thể bị ngã thành ngốc luôn chứ.

“Biết mất mặt thì nhìn đường cho cẩn thận.” Độc Cô Ngạn nói xong, từ trong người lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết đưa cho Hề Hề.

Hề Hề không nhận khăn tay, nhưng đã thu ánh mắt lại, chớp chớp mắt nhìn Độc Cô Ngạn, vẫn giữ nét mặt không chút biểu cảm.

Độc Cô Ngạn đứng bất động.

Máu mũi của Hề Hề vẫn tiếp tục không ngừng chảy.

Cuối cùng hắn không nhìn nổi nữa, đưa tay đè lên trán nàng, làm cằm nàng ngẩng cao, lau bụi và máu trên mặt nàng, thế nhưng hình như mũi của nàng bị thương nghiêm trọng, ngửa cổ một lúc lâu mà máu không những không ngừng chảy mà còn làm nàng ho, hắn đành phải quay đầu lạnh lùng hỏi Phong Lăng Ba: “Có khăn lụa không?”

Phong Lăng Ba nín cười đưa chiếc khăn ra, sau đó lại khoanh tay đứng một bên xem kịch vui.

Độc Cô Ngạn xé chiếc khăn thành nhiều mảnh nhỏ rồi đưa cho Hề Hề, nói: “Nhét vào mũi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Hề cứng nhắc, chỉ có đôi mắt là chậm chạp chớp chớp, thoạt nhìn giống một con chó nhỏ tội nghiệp nhưng cũng rất quật cường.

Cuối cùng hắn chán nản nói: “Đừng được voi đòi tiên.”

Hề Hề vươn tay, kéo tay áo hắn lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn bám đầy bụi cùng máu làm cho người ta nhìn vừa thương lại vừa giận.

Độc Cô Ngạn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dùng vẻ mặt tráng sĩ chặt tay, quấn tròn miếng vải, nhét vào mũi Hề Hề. Hai mũi Hề Hề nhét vải nhìn rất kỳ quái, gương mặt cứng đờ ngẩng lên, nhếch miệng cười với hắn.

Sau khi ngăn được máu mũi, Độc Cô Ngạn lạnh lùng ném cái khăn trong tay đi, Hề Hề vội vàng chạy đến nhặt lên: “Đừng ném…” Bởi vì mũi bị bịt kín, giọng nói tựa như một tiếng dê con kêu, rất nhẹ nhàng đáng yêu.

“Cô giữ lại cái này làm gì?” Độc Cô Ngạn không thể nhịn được nữa gằn giọng hỏi.

“Mẹ muội nói, những thứ đáng quý đều nên giữ làm kỷ niệm.” Hề Hề nhặt chiếc khăn dính đầy bụi và… máu mũi lên như nâng một bảo bối, để vào trong lòng, khuôn mặt vẫn vô cảm như trước nhưng lại khiến người bên cạnh có thể cảm nhận được nàng đang rất vui vẻ.

Độc Cô Ngạn không nói thêm một câu, quay đầu sải bước lên ngựa đi tiếp.

“Độc Cô Ngạn, sau này ngươi sẽ là một người cha không tệ nha.” Phong Lăng Ba dành cho hắn một lời nhận xét trúng ngay điểm yếu.

Hắn thoáng ngừng lại, sau đó hai chân lập tức kẹp chặt bụng ngựa, phất roi quất vào mông ngựa, dứt khoát bỏ đi.

Ha ha, thật là dễ xấu hổ, không có tác phong của núi băng.

“A Ngạn, chờ muội một chút…” Hề Hề gọi to, giọng nói như tiếng dê con, nằm sấp trên lưng Nhị Nha, đuổi theo bóng dáng của Độc Cô Ngạn.

Phong Lăng ba nhìn hai bóng người một trước một sau phía trước, vui vẻ cười thành tiếng, những lo lắng trước đó dường như đã biến mất.

Sông nước mênh mông, những dòng chảy ngoằn nghèo bao quanh một ngôi làng nhỏ rồi chảy thẳng ra biển. Đã gần tới hoàng hôn, hai bên bờ sông liễu rủ, sắc vàng đã dần bị thay thế bởi sắc xanh, cành lá nhẹ lay theo gió, duyên dáng như một bóng người, đang là mùa xuân, ánh chiều tà cùng làn khói mờ vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp.

Từ thôn Thanh Thủy tới Ân Châu còn khoảng năm ngày đường, Độc Cô Ngạn và Lăng Phong Ba đều ghìm dây cương, từ trên ngựa nhảy xuống, ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt vời của Giang Nam, nhất thời có chút xao động. Trên đường đi, màn trời chiếu đất, cũng đi qua núi non trùng điệp nhưng chỉ lo đi tới mà không có tâm trí thưởng thức, hôm nay nhìn thấy cành “tiểu kiều lưu thủy nhân gia” [câu trong bài thơ của Mã Trí Viễn, nghĩa: nhà ai dựng mé bờ sông ven cầu], những mệt mỏi trên đường đi dường như đều tan biến tan biến, tâm tình trở nên thoải mái hơn.

Phong Lăng Ba không khỏi thốt lên: “Người ta đều nói Giang Nam đẹp, quả thật không tầm thường, chỉ cần nhìn thấy cảnh bờ sông liễu rủ thế này đã khiến người ta cảm thấy rung động.”

Độc Cô Ngạn chỉ im lặng nhìn sông nước mênh mông, những dòng nước cuồn cuộn chảy.

Phong Lăng Ba “xì” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, thằng nhóc này lại bày ra vẻ mặt trầm lặng, không quan tâm đến hắn nữa, nàng quay đầu tìm bóng dáng của Hề Hề. Cô bé kia đang ở trên đường hết nhìn đông lại nhìn tây, cưỡi ngựa xem hoa, thấy cây liễu cũng chạy đến sờ sờ một chút, thấy cây cầu nhỏ lại chạy tới nhảy nhót một chút, vẻ mặt lạnh lùng, người quen nhìn nàng còn biết nàng đang có tâm trạng gì, người không biết lại tưởng nàng có thù oán gì với cành liễu, cây cầu ở đây. Lúc này Hề Hề đang nổi hứng hái hoa, chậc chậc, đến cả hoa bìm bịp cũng hái!

“Hề Hề, lại đây.” Phong Lăng Ba vẫy vẫy tay với Hề Hề đang vui vẻ hái hoa dại, Hề Hề nghe lời chạy lại.

“Phong tỷ tỷ, cái này cho tỷ.” Hề Hề ôm trong tay hai bó hoa, đưa một bó cho Phong Lăng Ba, Phong Lăng Ba cảm động liền kéo Hề Hề vào trong lòng: “Hề Hề nhỏ bé, muội thật dễ thương, tỷ tỷ rất rất cảm động…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Hề phút chốc đã bị tòa núi đôi cao ngất của Phong Lăng Ba, nàng cảm thấy như sắp ngạt thở, hai tay đang muốn đẩy ra, Phong Lăng Ba liền dừng cơn xúc động lại, rất nhanh thả nàng ra, nàng lại một lần nữa có thể tự do hít thở không khí trong lành.

“A Ngạn, cái này cho huynh.” Hề Hề đưa bó hoa còn lại đến trước mặt Độc Cô Ngạn, hắn nhàn nhạt trả lời: “Giữ lại đi.”

Hề Hề chậm rãi thu hồi cánh tay, chìn chằm chằm vào bó hoa không nói một lời.

“Được rồi, Hề Hề, Độc Cô Ngạn là nam nhân, hắn không thích hoa, nào nào nào, Hề Hề đói bụng rồi, chúng ta đi tìm cái gì ăn được không?” Phong Lăng Ba vội vàng an ủi trái tim vừa bị từ chối của Hề Hề. Hề Hề vừa nghe thấy ăn, lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt vô cảm điên cuồng gật đầu, xem ra là rất đói bụng.

Độc Cô Ngạn nắm dây dẫn ngựa cương đi vào trong thôn, đi được vài bước, hắn đưa tay ra ngăn hai người lại, nhẹ giọng nói: “Có gì đó không bình thường.”

Phong Lăng Ba cũng thận trọng hơn: “Sao vây?” Sau đó nhanh chóng đẩy Hề Hề ra sau lưng bảo vệ.

“Quá yên tĩnh.” Độc Cô Ngạn vừa đi vừa cảnh giác quan sát xung quanh, Đại Mao vỗ cánh bay trước dò đường.

Phong Lăng Ba cẩn thận quan sát một chút, quả thực cảm thấy có điểm kỳ quái, cho dù thôn nhỏ ít người nhưng đã là chiều muộn rồi, cũng nên kết thúc công việc trở về nhà cơm nước nghỉ ngơi, mà trong thôn này, khói bếp cũng không thấy, bóng dáng một con người cũng không, đường nhỏ phía trước vắng vẻ, không một bóng người, nhà cửa hai bên đều đóng chặt.

Hề Hề bị Phong Lăng Ba cẩn thận kéo đi, tuy nàng không hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng có thể cảm giác được bầu không khí đã thay đổi giữa hai bọn họ. Khung cảnh vừa rồi còn yên bình ấm áp, nay đã trở nên âm u, quỷ dị.

“Kẹt…”, Độc Cô Ngạn dùng kiếm đẩy nhẹ một cánh cửa, cửa chỉ khép hờ, bị đẩy nhẹ lập tức mở rộng, một mùi ẩm mốc xông vào mũi, cảnh tượng bên trong hoàn toàn hiện ra trước mắt ba người. Đây là căn nhà của một nhà nông bình thường, bài trí đơn giản, tất cả không có gì bất thường ngoại trừ việc không có người ở.

Độc Cô Ngạn đi vào trong, sờ lớp bụi trên bàn, xem ra đã một thời gian không có người xử dụng.

Tiếp tục kiểm tra mấy nhà, tình trạng đều tương tự, trong nhà cũng không có gì khác lạ, chỉ duy nhất một điều là không thấy một bóng người. Nhưng kỳ lạ hơn chính là một nhà nông bình thường đều nuôi gà vịt chó mèo, nhưng tại nơi này những con vật ấy cũng không thấy.

Cả thôn, hoàn toàn không có người ở.

Trời cao trong xanh không một bóng mây, xa xa là núi non trùng điệp, dòng nước xanh biếc gợn sóng, cành liễu lay động trong gió, ngói xanh tường trắng đan xen vào nhau, ai có thể nghĩ một ngôi làng đẹp như tranh vẽ thế này lại không có người ở.

Trời dần tối, ánh mặt trời dần dần khuất vào sau núi, chỉ còn lại chút ánh sáng của chiều tà chiếu lên ba người. Bốn phía, ngoại trừ tiếng hít thở của ba người, không còn bất cứ điều gì liên quan đến sự sống ở đây. Độc Cô Ngạn tiến về phía trước, bước chân giẫm lên đá tạo ra những tiếng kêu sột soạt khiến xung quanh có vẻ càng tĩnh mịch.

Phong Lăng Ba có chút căng thẳng nuốt nước miếng, siết chặt tay Hề Hề, Hề Hề nhìn thấy trên trán nàng có rất nhiều mồ hồi liền đưa tay lau đi giúp nàng, nàng quay đầu cười với Hề Hề, nụ cười có chút gượng gạo.

“Ục ục”, một âm thanh kỳ lạ đột ngột vang lên, Phong Lăng Ba nhảy dựng lên hô lớn: “Ai?”

Độc Cô Ngạn đi ở phía trước lập tức quay người hỏi: “Phát hiện chuyện gì?”

Hề Hề nghiêm túc nhìn về phía hai người bọn họ, nhỏ giọng nói: “Là bụng muội kêu…”

Độc Cô Ngạn thở dài một hơi, Phong Lăng Ba chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bụng của Hề Hề, một lúc sau mới phản ứng lại, cười như có như không nhìn Độc Cô Ngạn nói: “Hay là chúng ta tìm một chỗ ăn một chút cơm tối trước đã?” Nơi này ngoại trừ bọn họ, đừng nói là người, đến một sinh vật sống cũng không thấy, càng đi càng đáng sợ, vẫn nhanh chóng tìm vài thứ để lót dạ thì tốt hơn, tránh cho tự mình dọa mình.

Độc Cô Ngạn gật đầu, nhảy lên nóc nhà quan sát xung quanh, sau đó trở về nói với các nàng: “Các cô trước tiên tìm một chỗ ngồi nghỉ, ta đi tìm đồ ăn.” Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Hề Hề, nàng ta còn đang xoa xoa cái bụng.

Phong Lăng Ba gật đầu, hắn liền lách mình rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.