- Cái đó, Tuyết Tình, được hay không, cùng ăn cơm với tôi? Tôi có chuẩn bị rất nhiều...
Nguyên Anh ngượng ngùng nhìn Tuyết Tình, cả người vô hình phủ lên một tầng cô đơn không thành lời. Ánh mắt ái ngại không dám nhìn thẳng, hai tay cứ đan vào nhau, bối rối xoa qua xoa lại như thể làm thế mọi chuyện sẽ ổn cả. Cô lúc này nhìn thế nào cũng thấy rất tội nghiệp. Mà cũng phải thôi, Nguyên Anh hiện tại chính là đang nhắm đến cái tâm tính thiện lương, thích quản chuyện thiên hạ của Tuyết Tình mà hành sự.
Và quả nhiên không ngoài dự đoán, Tuyết Tình ngay lập tức đã mềm lòng. Chuyện Nguyên Anh dính scandal, bị chỉ trích, ghẻ lạnh, Tuyết Tình biết rõ. Mọi người ai cũng đối với cô ấy xa lánh, ghét bỏ. Tuyết Tình nhìn thấy Nguyên Anh cô đơn, lủi thủi một mình cũng thấy thương cảm. Nhưng mà Tước Phong đã dặn cô phải tránh xa cô gái này.
Trong đầu hỗn tạp các suy nghĩ mâu thuẫn nhau. Cuối cùng, Tuyết Tình chỉ thở dài, nói:
- Được thôi. Chúng ta cùng ăn.
Nguyên Anh chỉ nghe đến thế ánh mắt liền thay đổi. Đáy mắt lóe lên sự vui vẻ dễ thấy, lại pha tạp chút dè dặt, còn có chút long lanh như nước mắt.
- Thật sao? Sẽ không lừa tôi chứ?
Tuyết Tình nắm lấy tay Nguyên Anh, tươi cười đáng yêu nói:
- Đương nhiên. Chúng ta cùng ăn.
Hai người tiến đến một bàn trống. Nguyên Anh từ trong túi lấy ra một cái hộp lớn nhiều tầng lần lượt mở ra. Phải nói món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-la-toi-khong-phai-co-ay/2470828/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.