Hôm nay Nguyên Anh cùng đám Tuyết Tình đi leo núi. Bọn họ khởi hành từ chiều hôm trước để có thể đến núi vào sáng hôm sau.
Trên xe, Nguyên Anh ngủ toàn tập, mặc cho Tuyết Tình có náo nhiệt, bày trò ồn ào thế nào. Nguyên Anh đeo tai phone, bật list nhạc ballad soạn sẵn, nhắm mắt lại tranh thủ cảm được cái gì thì cảm. Đến giờ cô vẫn chưa đi được 1/4 đường trong việc cảm tình yêu là gì nữa. Nếu là đời trước có lẽ sẽ không chật vật như vậy. Nhưng một đời này sống lại, tình cảm trong lòng cô lại trở nên vô vị, nhạt nhẽo đến không màu sắc, không ánh sáng.
Vừa đến khách sạn, vì quá mệt mỏi nên Nguyên Anh ngả người xuống giường ngủ một giấc dài. Quân Dương nhìn thấy thì bật cười. Tuyết Tình thở dài bất lực, cũng không muốn quấy rầy cô. Tước Phong một chút cũng không quan tâm. Minh Hạo lại không nhịn được khóe môi nhếch lên, khó chịu mắng:
- Chỉ lo ngủ. Cô là heo chắc.
Nhưng Nguyên Anh nào có nghe chứ. Dù có nghe cô sẽ quan tâm ư? Một lũ người phiền phức!
Tối hôm đó, bọn họ làm một nồi lẩu hoành tráng. Nguyên Anh chăm chú ngồn xem Tước Phong chăm sóc cho Tuyết Tình. Nào là bóc tôm, lau đồ ăn dính nơi khóe miệng, rồi dịu dàng, ôn nhu ngồi nhìn cô ấy ăn mà nở một nụ cười cưng chiều. Cảm tình yêu thì nhìn thực tế không phải tốt hơn sao? Sao cô có thể quên mình có một bộ phim truyền hình, một show tình cảm ân ái yêu đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-la-toi-khong-phai-co-ay/2470777/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.