Quân Dương lái xe đến trước nhà Nguyên Anh. Cậu đứng trước cửa sốt ruột gọi điện thoại, cũng không kiềm được lo lắng lấy tay đập nhẹ cửa. Chung quy cậu vẫn là sợ làm phiền người xung quanh. Dù sao cũng không còn sớm nữa. Cả hai đều là người nổi tiếng, nên tránh ồn ào thì hơn.
Nguyên Anh mơ hồ nghe máy.
Cô khó khăn đứng dậy. Hai chân đột nhiên vô lực mà ngã sụp xuống đất.
Không một chút cảm xúc. Cô cảm thấy cả người mềm nhũn, lại cứng đờ, có chút mâu thuẫn. Cô thậm chí không kịp phản ứng để nhận ra bản thân vừa ngã.
Nguyên Anh bám lấy thành giường, lọ mọ đứng dậy. Lần này cô không ngã nữa, cơ thể có chút mệt mỏi nhưng vẫn đủ sức để bước đi, ít nhất là có thể bước đến cửa.
Cánh cửa hé mở, đập vào mắt Quân Dương là đôi mắt lập lòe ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng bên ngoài hắt vào. Là ánh sáng từ ngoại lực chứ riêng nó vẫn một mảnh hắc ám như cũ, không có lấy một tia sức sống. Hình như trước giờ đều là như vậy nhưng hôm nay lại đặc biệt sâu thẳm, lạnh lẽo.
Nguyên Anh hơi nheo mắt bởi ánh sáng bên ngoài, đồng tử có chút khó chịu. Cô mở khóa xong liền để cửa đó mà quay người trở lại giường. Quân Dương đẩy cửa bước vào rồi cẩn thận đi sau.
Cậu nhìn Nguyên Anh giống như đóa hoa lúc chiều tà. Cảm giác mỏng manh mà cậu tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ liền tan biến, khiến cậu không khỏi không nhớ tới đợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-la-toi-khong-phai-co-ay/2470764/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.