Nguyên Anh cà nhắc lê chân phải. Cô vừa đi tới đầu đường mua xong một ít đồ lặt vặt thì đột nhiên trời lại mưa. Thật đấy, ông trời hẳn là có thù với cô. Nguyên Anh khó khăn, chậm chạp đi vào mái bạt của tiệm tạp hóa gần đó. Đoán xem cô nhìn thấy gì nào?
- Tước Phong?
Nhìn hắn điên khùng đứng dưới mưa, Nguyên Anh lại nhìn xuống chân phải của mình. Vẫn là bỏ đi, cô quản hắn làm gì. Bản thân cô còn lo chưa xong đây. Nhưng mà tên này có bị điên không? Mưa lớn như vậy? Yêu vào đều thích tự ngược như thế à?
Nguyên Anh đang miên man suy nghĩ về mối quan hệ của Tước Phong với Tuyết Tình sâu đậm thế nào thì cô nghe thấy tiếng nói từ đằng sau:
- Cháu muốn mua một cái dù không? Mưa này có lẽ lâu lắm mới tạnh.
Nguyên Anh quay đầu lại liền nhìn thấy một bà lão đoán chừng ngoài 70. Bà mang dáng vẻ quen thuộc của đa số người già: chiếc lưng còng, mái tóc bạc trắng lất phất còn vài nhúm nhỏ thưa thớt được búi lên bằng một cây bút bi.
Nguyên Anh đúng là có chút bối rối cùng bất ngờ. Người già đều nhiệt tình như thế. Vì vậy đối mặt với bọn họ cô có chút loạn mà máy móc trả lời:
- A, dạ lấy cho cháu một cái ạ.
Nguyên Anh vừa dứt lời, bà cụ chậm rãi gật đầu, đi vào trong lấy dù. Nguyên Anh lại nhìn về phía Tước Phong. Có vẻ hắn nhìn thấy cô rồi, liền không đứng ngoài mưa nữa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-la-toi-khong-phai-co-ay/2470755/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.