Cũng không biết vì lý do gì, sau khi phim đóng máy lại có hoạt động đi thăm viện dưỡng lão.
Nguyên Anh có chút không thích nơi này. Nó giống như mặt trời buổi xế chiều. Trong không khí cứ nhè nhẹ cảm nhận được một chút gì đó của đời, của năm tháng, thời gian, lại có chút tận hưởng, không còn gì luyến tiếc với nhân thế.
Nơi này thật sự rất không hợp với cô. Tách mình khỏi đoàn người, Nguyên Anh ngồi thư giãn trên một ghế đá ở góc sân. Trong lúc cô đang nhắm mắt an bình tận hưởng sự dịu dàng của nắng mai nhè nhẹ mơn trớn mi mắt thì chợt có tiếng bước chân chậm rãi bước lại gần.
Nguyên Anh từ từ mở mắt. Hai mắt hơi nhíu lại vì tiếp xúc ánh sáng hơi đột ngột. Trước mắt cô là một bà cụ độ 80-90, gương mặt hằn đầy nếp nhăn của thời gian, miệng móm mém nhai trầu, đôi mắt nheo nheo không còn nhìn rõ. Sức khỏe bà có vẻ không được tốt mấy nhưng Nguyên Anh có thể cảm thấy một luồng năng lượng tích cực tỏa ra từ người bà. Bà lão chầm chậm, hơi chút khó khăn ngồi xuống. Nguyên Anh nhanh tay đưa tay ra đỡ. Bà cười với cô. Bằng chất giọng ồm ồm không rõ, bà hỏi:
- Cháu không vui sao?
- A, dạ không, cháu rất vui ạ. - Nguyên Anh lúng túng trả lời.
- Haha, ta đã sống trên đời 87 năm rồi, lừa ta cái gì chứ.
Nguyên Anh hơi sững người, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười. Vậy là bị nhìn thấu rồi sao? Cũng phải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-la-toi-khong-phai-co-ay/2470727/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.