Sáng hôm sau.
- Đêm qua, thật xin lỗi.
- Không sao.
Nguyên Anh lại đưa cho Vũ một ly nước lọc, dịu giọng hỏi:
- Muốn kể không?
Nguyên Anh vốn đã không phải kiểu người nhiều chuyện, tò mò vấn đề riêng tư. Nhưng cô hiểu Vũ cần gì lúc này. Bởi bản thân cô cũng giống như vậy. Chuyện ám ảnh bản thân đến trong giấc mơ ắt hẳn là bí mật cất giấu sâu kín nhất trong thâm tâm. Mà đã là bí mật ắt không muốn người biết. Nhưng cái loại bí mật đem lại đau khổ này thì không giống. Nó chính là loại muốn đem kể với ai đó nhưng lại sợ, sợ suy nghĩ của người đó, sợ thái độ của người đó sau khi nghe và hơn hết là sợ người khác cười nhạo mình, thờ ơ với nỗi đau đó. Nó chính là loại bí mật giống như cây xương rồng, càng ôm càng giữ thì càng đau.
Chính vì Nguyên Anh hiểu nên mới hỏi Vũ có muốn kể không. Nếu anh không sẵn lòng, không đồng tình thì có thể từ chối. Dù sao quan hệ giữa hai người hiện tại chính là không có gì ràng buộc. Mà như thế thì chẳng cần sợ mất lòng nhau.
Về phần Vũ, anh thoáng ngạc nhiên. Nhưng sau đó chuyển sang mỉm cười.
Chuyện là hồi bé anh từng bị nhốt trong nhà kho. Xung quanh tối tăm, không một chút ánh sáng. Lũ chó bên ngoài thì không ngừng cào cấu, kêu gào inh ỏi như thể đang rất đói khát và muốn xông vào bên trong xé đôi "con mồi" ra làm trăm mảnh. Anh có kêu khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-la-toi-khong-phai-co-ay/2470721/chuong-54.html