"Anh nói sao? Quân Dương là em trai anh?" - Nguyên Anh nheo mắt, ngạc nhiên hỏi.
Thanh Vũ khẽ cười, nét mặt bình thản, có chút hoài niệm đáp:
- Đúng vậy. Nhưng mà bọn anh cũng không quá thân. Anh cũng rời đi từ sớm, khó trách thằng bé không nhận ra.
- Thế giới cũng thật thú vị. - Nguyên Anh lẩm bẩm.
Quả thật cô có rất nhiều chuyện không biết về Vũ. Nói vậy, người anh trai tối hôm đó Quân Dương kể hẳn là Thanh Vũ. Giờ nghĩ lại, có lẽ Quân Dương rất để tâm đến anh. Chắc cậu cho là mình cướp đi hạnh phúc của anh, mà không biết cái gia đình này sớm sụp đổ từ trước rồi.
Nguyên Anh thẫn thờ một lúc, lại lơ đễnh hỏi:
- Anh rời đi lúc nào?
- 18 tuổi liền đi. Tính đến nay, hơn 10 năm rồi đều chưa về nhà.
- Bố anh mất anh cũng không về à?
Ánh mắt Vũ hơi đổi, biểu cảm gương mặt dần phức tạp, giọng nói trầm xuống, có chút mệt mỏi.
- Có về. Nhưng đều không dám trực tiếp vào chào hỏi.
Nguyên Anh lặng người. Cô cũng thế. Từ khi đưa bố thẻ ngân hàng đó, Nguyên Anh cũng có đến tìm ông vài lần. Nhưng đều đứng từ xa, không dám lại gần chào hỏi. Nghĩ lại hai người cũng có thật nhiều điểm chung.
"Anh nghĩ sao về Quân Dương?" - Nguyên Anh tùy ý hỏi. Bởi vì cô thấy Quân Dương thật sự rất quan tâm đến anh trai. Với dù sao xét quan hệ chính thống thì sau này lại thành em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-la-toi-khong-phai-co-ay/2470718/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.