Sáng hôm sau, tại bệnh viện, cụ thể là phòng của James. Nó mở toang rèm cửa, những ánh nắng lung linh, xen qua những hàng sương chiếu vào phòng. James nằm trên giường nhíu mày,nhíu mắt, một lúc thì quen ánh sáng mới mở được. Đột nhiên ánh mặt trời bị bóng một người che đi, đó là Lexy, nó nở nụ cười diễm lệ, đá mìn, băng tan. Trên gương mặt người con trai kia cũng khẽ khàng nở một nụ cười.
- Anh dạo này biết làm biếng rồi sao?_ Nó véo má của James.
- Hừm, đâu có đâu_ Hắn lắc đầu.
- Này dậy đi, anh khỏe rồi còn gì_ Nó nhìn hắn dò xét.
- Sao em biết đc chứ???_ Hắn bữu môi, đáng yêu vô cùng.
- Bệnh tình của anh vốn dĩ lúc đầu nguy hiểm nhưng ra khỏi phòng cấp cứu thì chỉ giống người bị sốt thôi_ Nó dường như biết hết.
- Ừ_ Hắn ừ rồi đứng dậy vô nhà vệ sinh.
- Nhanh lên nào_ Nó giục khi thấy hắn cứ vừa đi vừa nhìn lại phía nó.
Hắn nhún vai rồi đi lẹ hơn chút.
Chừng 10 phút sau, hắn bước ra thì thấy nó đang đứng nhìn ra ngoài từ cửa sổ. Hắn lại gần, ôm nó từ đằng sau.
- Em không thấy lạnh à? _ Cậu nhìn chiếc váy len mỏng nó mặc, chiếc áo khoác bò nó để ở ghế_ Anh lấy áo cho em nhé?
Hắn đang tính bỏ tay, đi lấy áo cho nó, thì nó kéo tay hắn lại, không cho rời đi.
- Lâu rồi anh mới ôm em như thế này..._ Nó nói chậm, nhỏ đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-em-la-ac-quy/2075734/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.