Thời gian của Tuấn còn chưa hết, trên tay nó đã cầm tập tài liệu về người cần tìm. Nó chẳng đọc gì nhiều, chỉ đọc nguyên trang đầu tiên.
"Họ và tên: Vĩnh Dạ Khôi.
Chủ tịch tập đoàn game Hiệp khách, mới nổi đc khoảng 2 năm. Ba mẹ nuôi đều đã mất. trẻ mồ côi. Từng là học sinh được trường học Lãnh Thiên trợ cấp học bổng. Cùng tuổi, cùng lớp với James và Harry năm lớp 6, 7, 8. Họ từng chơi rất thân sau vì một số chuyện mà không còn chơi cùng nhau nữa. Từ đó Khôi bị bạn bè kì thị theo, tới đầu năm lớp 9 thì bỏ học, tung tích không ai biết.
Ngoài ra còn ra nhập băng đảng xã hội đen, đánh giết thuê, chỉ cần có tiền. Tới năm 17 tuổi lên nắm quyền chỉ đạo băng đảng.(hiện 18 tuổi) Khu ô chuột tại phía đông trung tập Hà Nội là vùng hoạt động chính. Bên ngoài thì bình thường nhưng bên trong lại tạp nham, mại dâm, ma túy, buôn lậu,... Gây sự với nhiều đối tượng nhưng ko gặp khiếu nại do tiếng tăm giết người không ghê tay.
Lý do đánh bom khủng bố: ......
Nơi ở hiện tại: Khu chợ bỏ hoang, sống cùng anh em băng đảng.
Sở thích: ăn chơi sa đọa thích được nhận quà, giết người là thú vui, mê gái, ham tiền. Ngoài ra ghét cá vì tanh (máu ko tanh chắc) thấy cá ở đâu mà ko thuận mắt liền nổ súng giết chết.
...."
Đọc xong nó nhìn Tuấn bên cạnh. Cậu bắt đầu cảm thấy mình rơi vào vùng nguy hiểm, nên vô thức bước lùi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-em-la-ac-quy/2075730/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.