Loay hoay với đống đồ đạc cũng xong, Hà Phương mới có chút thời gian rảnh nằm ngả lưng trên giường. Cầm điện thoại lên, cô gọi điện cho mẹ:
"Alo ạ. Mẹ đang làm gì đấy?"
Bên kia đầu dây, mẹ cô trả lời:
"Mẹ đang ngồi xem thời sự với bố."
Cô hỏi thăm sức khỏe mẹ, rồi bỗng dưng im lặng, mẹ cô không nghe thấy có tiếng trả lời, liền gọi tên cô mấy lần:
"Hà Phương, Hà Phương.. con nghe mẹ nói không?"
Cô lau vội nước mắt trên hàng mi bỗng trào ra từ lúc nào không hay:
"Con đây ạ. Mai con sẽ về nhà thăm bố mẹ nhé!"
Mẹ cô ngạc nhiên, bà không tin vào những gì vừa nghe thấy, tay run lên, giọng nói ấp úng đầy bất ngờ:
"Thật sao! Con sẽ về thăm nhà ngày mai sao?"
Cô thấy trong giọng nói mẹ có tiếng nấc nghẹn ngào, bà đã từng nhiều lần ngỏ lời với cô, đặc biệt những ngày lễ Tết, bà cảm thấy trái tim như quặn thắt lại khi nhìn thấy mọi người đoàn tụ, sum vầy bên nhau nhưng lại không có sự hiện diện của cô. Bà luôn trách bản thân vì đã không thể làm gì để giúp cô, cứ nghĩ đến hình ảnh cô phải một thân một mình cô đơn ở thành phố khác. Bà lại không thể cầm được nước mắt. Hiện tại, bà an tâm vì biết rằng cô đã thành công, trở thành bác sĩ, một công việc không hề dễ dàng.
Hạnh phúc như được nhân đôi khi ngày mai bà sẽ được gặp con gái. Một thời gian dài đằng đẵng ngập tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-em-khong-the-yeu-anh/2789934/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.