Giữa khoảng không gian xám xịt, Hinata loay hoay chưa xác định được phương hướng, cô đã chôn chân ở đây lâu lắm rồi, hoang mang trong nổi tuyệt vọng không tìm ra lối thoát khỏi chiếc màn nhung đen tuyền.
Tất cả đều là một màu đen, không có bất kì dấu hiệu nào của sự sống. Cô đứng yên hoảng sợ khi chỉ có một mình, đôi mắt nháo nhác nhìn xung quanh, màu đen bao trọn hai quả cầu long lanh.
Bỗng phía xa xa, lóe lên một tia sáng hi vọng. Cô đưa tay che đi cái ánh sáng chói lóa ấy.
"Là lối thoát!" Cô vui sướng reo lên khi trông thấy ánh sáng dần dần lan rộng, nó đang chỉ lối cho cô. Không chần chừ, Hinata mỉm cười hạnh phúc chạy nhanh tới đó.
Cảm giác như có ai đó đang đuổi theo mình, cô ngoảnh lại, hàng trăm cánh tay vươn dài muốn tóm lấy cô. Hốt hoảng cô dốc hết sức bình sinh chạy về phía ánh sáng.
Nghị lực của cô đã chiến thắng nổi sợ. Những cánh tay bị mắc kẹt bên trong chiếc màn nhung mà cô vừa gỡ xuống, bỏ lại tất cả, cô hiên ngang bước ra ngoài ánh sáng. Mấy chốc chỉ còn lại một chấm đen nhỏ rồi biến mất, khi cô quay đầu nhìn lại.
Cô ngưng chạy, gập hai gối, thở gấp trong nổ lực lấy lại sức sống.
Chợt cô ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt mở rộng, ngỡ ngàng trước cảnh đẹp trước mắt mình.
Đây là đâu?
Thiên đường!
Hinata không dám tin vào mắt mình, trên thế gian này có một nơi đẹp như thế. Trên cao bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-em-khong-phai-lo-lem/2336403/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.