🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc về, bác Trương quả thật sống chết cũng không lấy tiền Hạ Âu, dù chỉ là ba bát, trả hai đồng vẫn thừa năm hào. Bà chất phác nói:

- Hạ Âu này, về sau cứ mang cậu người yêu đẹp trai tới đây ăn nhé!

Hạ Âu cười đáp vâng, tôi cũng hứa sẽ còn trở lại.

Có điều đây là lần cuối cùng trong đời, tôi ăn chè của người đàn bà má hằn vết chân chim, bởi không lâu sau, đất nơi đây bị giải tỏa, mọi người phiêu bạt nhiều nơi. Khi Hạ Âu nghe tin này, tôi tưởng cô sẽ bảo, sau này chả còn chè tôm lạnh mà ăn nữa. Ai ngờ cô lặng đi một lát rồi khẽ bảo, từ nay trở đi đã mất hẳn khoảng trời của cô.

Tôi nghĩ cô đã để mảnh trời xanh đó cất giấu vĩnh viễn trong trái tim thuần khiết như thiên đường. Nơi không ai gieo trồng, nơi không bao giờ bị đánh đục, cũng không bao giờ bị dỡ bỏ. Nhưng tôi có chết cũng không chịu thừa nhận, ngày hôm ấy cũng đã ở lại trong tim tôi.

Về sau, tôi có một cảm giác lạ lùng khó nói với nghề làm gái. Hạ Âu thì lại sống như chưa hề có gì xảy ra, trở về nét mặt trơ lỳ như gỗ đá, ngoài việc bị tào tháo đuổi suốt ba ngày.

Hạ Âu muốn tôi thi thoảng đi thăm mẹ cô.

- Nếu anh rảnh, anh đi thăm mẹ em được không? Trò chuyện với mẹ em, cho mẹ em vui đi!

Đêm đó Hạ Âu nói với tôi. Tôi nhíu mày, nghĩ, cô nàng ơi, cái xấu xí nhất của cô nàng là cô chả hiểu mình đang

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-em-chi-la-con-di/81571/chuong-5.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Xin Lỗi, Em Chỉ Là Con Đĩ
Chương 5: Người mẹ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.