“Không! Không thể nào!”
Minh Châu lảo đảo lùi về phía sau, liên tục lắc đầu phủ nhận:
“Chú nói bậy! Mấy hôm trước tôi vẫn còn gặp anh ấy mà, sao có thể sắp chết được?”
Quản gia vừa khóc vừa nói:
“Xin cô hãy tin tôi, cậu Thế Trường sắp không xong rồi. Cả thế giới này người có thể cứu chỉ có mình cô mà thôi.”
“Cậu ấy không muốn rời xa cô đâu, bởi vì cậu ấy bị ung thư, sợ liên lụy hạnh phúc nửa đời sau của cô nên mới trốn tránh cô.”
“Cô không thấy khi cậu ấy phát bệnh đến nỗi hộc máu đáng thương đến mức nào đâu. Cậu ấy thật sự rất đáng thương...”
Từng câu từng chữ của quản gia hóa thành dao nhọn đâm vào trái tim của Minh Châu, lồng ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống, dương như lúc này đây cô đã không thể thở nổi nữa rồi.
Cô túm lấy tay quản gia, gấp gáp nói:
“Hiện tại Thế Trường đang ở đâu? Mau đưa tôi tới gặp anh ấy.”
“Được được, cô mau đi theo tôi.”
Minh Châu và quản gia chạy ra khỏi buổi tiệc đính hôn trước ánh mắt ngỡ ngàng và hoang mang của khách khữa.
Cô dâu đã chạy, tiệc đính hôn này còn tổ chức nữa hay không?
Túc Mạch đứng thẫn thờ trên sân khấu, sắc mặt của anh ta nhợt nhạt bi thương, toàn thân lắc lư sắp ngã.
Rốt cuộc anh ta vẫn thua sao?
Đột nhiên một giọng nữ chua chát vang lên bên tai Túc Mạch:
“Hừ, đáng đời anh. Rõ ràng họ vẫn còn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480157/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.