“Minh Châu, em nghe tôi nói, hiện tại tôi chỉ cần em, tôi sẽ không cưới Minh Ngọc.”
Thế Trường cố gắng khiến Minh Châu yên tâm mà quay về với mình, nhưng anh không biết rằng khi nghe những lười anh vừa nói, cô chỉ càng cảm thấy buồn cười mà thôi.
“Thế Trường, con người anh chính là đê tiện như vậy đấy, có lẽ ở trong lòng anh, tôi chỉ là một món đồ chơi mới mẻ đột nhiên biến mất làm anh cảm thấy khó chịu, đợi đến khi anh tìm về được thỏa mãn lòng hư vinh của anh rồi thì anh sẽ lại vứt bỏ tôi thôi. Nhưng sao anh không nghĩ thử xem, tôi cũng là con người, cũng biết buồn tủi mà?”
Minh Châu ôm chặt ngực trái của mình, nơi đó đã đau như bị ai dùng dao rạch nát, nước mắt cũng không biết khi nào mà phủ đầy trên gò má tái nhợt của cô.
Cố nén đau khổ, cô nói tiếp:
“Anh là người có quyền có thế, muốn gì mà không được? Cầu xin anh hãy buông tha cho tôi.”
Thế Trường lắc đầu kích động nói:
“Không, Minh Châu, tôi thật sự thích em mà.”
Anh kéo cô vào lòng, vòng tay ghì chặt lấy vai cô nhẹ giọng nỉ non:
“Em vẫn còn thích tôi đúng không? Trước đây em thích tôi đến vậy không thể nói quên là quên ngay được. Em về với tôi đi, tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ em đâu.”
Đối diện với những lời nói trẻ con của Thế Trường, vẻ mặt của Minh Châu lạnh nhạt đến cực điểm, cô nói:
“Đúng, tôi đã từng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480125/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.