Thế Trường vươn tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Minh Châu nhưng đã bị cô nghiêng đầu né tránh tỏ vẻ kháng cự.
Nếu là trước kia có lẽ Thế Trường đã nổi giận, nhưng bây giờ anh lại bình tĩnh đến lạ, chỉ lạnh lùng nói:
“Minh Châu, tôi sẽ không để cô rời khỏi tôi! Tuyệt đối không!”
Dứt câu Thế Trường đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Rầm!
Cánh cửa đóng lại thật mạnh.
Minh Châu tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt lại, tâm trạng của cô lúc này vô cùng nặng nề. Chẳng lẽ cô vẫn phải chịu tra tấn như thế này mãi sao?
Thế Trường ngồi trên sô pha hút thuốc, trong cái gạt tàn đã chứa rất nhiều đầu lọc. Anh chưa bao giờ hút nhiều thuốc lá như vậy, khói trắng lượn lờ khắp cả phòng khách.
Anh không thể ngờ được bản thân vì Minh Châu muốn rời đi mà thấp thỏm lo âu, lại còn đau lòng khi vừa rồi nghe cô gào khóc trong tuyệt vọng nữa.
Hiện tại đầu óc của anh rất loạn, thậm chí điện thoại trong túi quần rung lên anh cũng không chú ý.
Ở trong một căn biệt thự khác của Thế Trường, Minh Ngọc đi tới đi lui, tâm trạng lúc này của cô ta đã tồi tệ đến cực điểm.
Rõ ràng anh đã hứa với cô ta sẽ cùng cô ta ăn bữa cơm dưới ánh nến nhưng bây giờ thì sao? Bữa tối đã chuẩn bị còn người lại không thấy đâu.
Nhìn đồ ăn bày ra trên bàn, trong lòng Minh Ngọc càng thêm phẫn uất, cô ta liên tục gọi điện cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480115/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.