“Minh Châu, mau mở cửa cho tôi!”
Thế Trường lạnh mặt đập cửa, hiện tại anh đã biết Minh Châu thích mình rồi, con người không phải sắt đá, anh cũng không nỡ giẫm đạp tình cảm của người ta dưới lòng bàn chân.
Nhưng bên trong hoàn toàn không có động tĩnh, chỉ nghe tiếng khóc nấc nghẹn truyền ra mà thôi.
“Minh Châu! Có nghe tôi nói gì không? Mau mở cửa!”
Thế Trường lắc mạnh tay nắm, nhưng cửa đã bị Minh Châu khóa trái, không cách nào mở ra được.
Vài giây sau, bên trong phòng truyền ra giọng nói nghẹn ngào của Minh Châu:
“Thế Trường, anh đi đi, cầu xin anh đó.”
Thế Trường nhíu mày, trong lòng sinh ra cảm giác bồn chồn lo lắng.
Anh dùng hết sức đá cửa, “rầm” một tiếng, cửa va vào vách tường, anh vội vàng xông vào bên trong phòng tắm.
Tới nơi, anh chỉ thấy Minh Châu ngồi bệt dưới sàn nhà, toàn thân ướt đẫm, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều, đôi môi cũng bị cô cắn đến bật máu, trông dáng vẻ cực kỳ chật vật khó coi.
Thế Trường thấy vậy, trái tim khẽ nhói lên một cái.
Anh kéo cô vào lòng ngực của mình, sau đó phủ kín đôi môi tái nhợt của cô.
Đầu óc của anh trống rỗng, chỉ lưu lại một suy nghĩ đó chính là hôn cô, muốn cô.
Anh gặm cắn đôi môi của cô một cách thô bạo.
Minh Châu chỉ cảm thấy đau đớn tủi nhục, nước mắt trào ra như mưa, cô lắc đầu đẩy anh ra, nỉ non cầu xin:
“Thế Trường, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480098/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.