Bị Thế Trường trêu chọc mãi, cơ thể của Minh Châu dần trở nên mẫn cảm, đầu óc của cô bắt đầu trống rỗng dần dần bị nhu cầu sinh lý chi phối, cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ kiều mị.
“Ưm... hức...”
Âm thanh vừa thốt ra, Minh Châu lập tức bừng tỉnh vội đưa tay lên bịt kín miệng mình.
Đối diện lại truyền tới tiếng cười nhạo báng của Thế Trường.
“Sao không rên nữa?”
Minh Châu cắn chặt răng trợn to mắt nhìn Thế Trường, trái tim đau đớn dữ dội, sao anh có thể sỉ nhục cô như vậy chứ?
“Thế Trường, anh không phải người!”
“Vậy tôi sẽ trở thành ác ma cho cô xem.”
Thân thể của Minh Châu quá mức diễm lệ, Thế Trường không thể khống chế được mà rong rủi bên trong cô.
Anh không biết bản thân có phải điên rồi hay không, rõ ràng anh cực kỳ chán ghét người phụ nữ này kia mà?
Xong việc, Minh Châu nằm bất động trên sô pha, Thế Trường cũng ngửa cổ thở dốc.
Cuộc hoan ái này khiến anh đạt được thỏa mãn chưa từng có, cô thật sự là vưu vật trời sinh mà.
Thế Trường ném quần áo của bản thân lên người Minh Châu, cáu gắt nói:
“Mặc quần áo vào, trần truồng còn ra thể thống gì nữa.”
Minh Châu lặng lẽ khoác áo lên người mình, trong lòng thầm nghĩ cô thành ra thế này còn không phải do anh làm hại?
Nhưng cô không dám nói ra, giờ phút này cô cực kỳ sợ hãi anh.
Thế Trường ngang ngược bá đạo hoàn toàn đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480092/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.