“Thế Trường, anh có còn là con người nữa không?”
Minh Châu gào lên, cô không thể tin anh lại kêu cô ngủ ở ổ chó, anh coi cô là gì?
“Ha ha, tôi không phải người?”
Thế Trường tiến lên bóp chặt cằm của Minh Châu, nghiến răng hung ác nói:
“Loại tiện nhân tâm địa độc ác như cô chỉ xứng ngủ ở chỗ này thôi.”
Dứt câu Thế Trường đẩy mạnh Minh Châu ngã xuống sàn, một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, cô đau đớn cuộn tròn cơ thể trên nền gạch lạnh lẽo.
Nghe thấy tiến động, một con chó
Rottweiler thuần chủng chạy ra khỏi ổ, nó tiến tới bên cạnh Minh Châu xoay tới xoay lui trông như rất lo lắng, lại còn quay đầu sủa Thế Trường.
Thế Trường nhìn nó với ánh mắt khó tin, con chó này không thân thiện với con người, ngoại trừ anh ra không ai có thể đến gần nó, ngay cả Minh Ngọc muốn sờ đầu nó cũng không được.
Vậy mà bây giờ nó lại vì bảo vệ Minh Châu mà sủa cảnh cáo anh?
Mặc dù nghi ngờ nhưng Thế Trường không nghĩ nhiều, anh dùng giọng điệu châm chọc nói:
“Xem ra con chó này rất thích cô, cô ngủ chung với nó là đúng bài rồi. Có lẽ là do vật hợp theo loài nên con chó này cũng thích đồng loại của nó đi.”
Nói xong Thế Trường xoay người rời đi, hoàn toàn không quan tâm sống chết của Minh Châu.
Bên trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một người một chó.
“Honey.”
Minh Châu gọi tên con chó, sau đó ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480087/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.