Hoắc Tập ngồi trước mặt Túc Ngô một đêm, cậu cũng không dám đi ra ngoài, tiếng hát bên ngoài giống như đòi mạng, đi ra ngoài nói không chừng sẽ gặp được cái gì ngoài ý muốn.
Hoắc Tập bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm niệm một ít thứ lung tung rối loạn: “Ba dài một ngắn, không quên sơ tâm, dân tộc giàu mạnh, vội vàng như ý lệnh!”
Thẳng cho đến khi Hoắc Tập nghe thấy bên ngoài có ba tiếng gà gáy, tiếng hát vẫn luôn vờn quanh không ngừng bên ngoài mới biến mất.
Hoắc Tập nhìn thoáng qua Túc Ngô phỏng đoán đối phương hẳn sẽ không tự mình bóp chết mình mới đứng lên, ai ngờ vừa mới đứng lên liền cảm giác một trận choáng váng, giống như ngày hôm qua một trận mệt mỏi té xỉu lại bắt đầu quét tới, cậu lại cảm giác chính mình quá buồn ngủ.
Hoắc Tập chống mình đi đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy bút Túc Ngô để trên bàn viết trên giấy mấy câu.
Chuông có vấn đề.
Trong gương có người hay quỷ.(Không xác định.)
Nửa đêm có người ca hát.
Hai người đó muốn bóp chết người.....
Hoắc Tập còn chưa kịp viết xong liền ngã xuống, trước khi ngủ cậu cố với lấy tờ giấy nắm chặt vào trong tay mình, hy vọng Túc Ngô có thể thấy.
Chuông ở đại sảnh tầng một vang lên ba tiếng.
Túc Ngô đang ngủ phảng phất nghe thấy tiếng chuông, mí mắt bắt đầu rung động, anh cảm giác chính mình giống như bị nhét vào trong ngăn tủ không thể động đậy, cả người co lại thành một đoàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-ban-khong-the-dang-xuat-khoi-tro-choi/3450239/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.