Sau 2 ngày,nó mới tỉnh dậy,từ từ mở mắt ra thì thấy mình đang nằm ở trên giường cảm thấy cánh tay như có vật gì đó đè lên đưa mắt nhín sang thấy hắn đang ngủ trên tay mình, nó khẽ mỉm cười.Chợt hắn tỉnh đậy thấy nó đang tỉnh hắn ta mừng lắm.Hắn nói móc:
-Chịu tỉnh rồi sao,sao không ngủ luôn đi.+Hắn
-Thích như vậy à.+Nó chợt mỉm cười với đôi môi nhợt nhạt.
-Đùa thôi, ăn gì không?+Hắn
-Không muốn ăn,muốn về nhà.+Nó
-Không được.+Hắn nghiêm giọng bước ra ngoài
Nó ngồi yên trên giường, tựa vào chiếc gối phía sau lưng mình, thật là buồn bực, nó phát chán với cái không khí ngột ngạt ở bệnh viện này lắm rồi. Bứt rứt khó chịu nó thở ra một hơi đầy bực tức, nó muốn được mau chóng rời khỏi đây, được khỏe trở lại, càng nghĩ đến những gì mà mình đang phải chịu đựng cơn tức giận trong nó lại dâng lên sùng sục, nó nghiến hàm răng buông một câu chửi rủa, bàn tay nắm chặt, (thật may là tay nó không nắm bất cứ cái gì, nếu không cái đó chắc sẽ bị hắn bóp nát thành từng mảnh cũng nên.)
-Gì nữa đây cô nương tỉnh lại rồi lại lên cơn điên nữa hả?+Mik đẩy cửa bước vào.
-Tao là lên cơn là kan mất vợ rồi đó nhợ.+Nó quay kan nói.
-Vậy cho xin tha nương tử tôi một mạng.+Kan cười
-nỡ tình chồng mị xin ta tạm tha,vào đi.+Nó cười nói chỉ tay vào ghế.
-Mày có biết ai đâm mày không?Lúc trước mày đã từ bị…+Nhỏ đang nói chợt nhận ra ánh mắt lạnh nhìn mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-anh-sai-roi/3090945/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.