Sáng sớm hôm thứ 7.
Phương Nhi hôm nay không cần đến trường, cô đang làm việc nhà. Trong khi cô đang loay hoay quét dọn ở ngoài sân vườn thì nghe có tiếng gọi ở phía sau.
- “Này…chiều nay không cần phải nấu cơm, gia đình tôi sẽ đi dự tiệc cưới xong sẽ đi ăn bên ngoài luôn..có nghe thấy không?” - Bà mẹ kế nói
Phương Nhi đứng đó, cô nắm chặt cây chổi trong tay, mặt hơi cúi xuống.
- “Dạ, con biết rồi ạ”
Nói rồi ba người họ rời. Phương Nhi nhìn bóng dáng họ rời đi mà trong lòng cô có chút buồn bã, hai chữ “gia đình” khiến lòng cô chua xót. Bất giác cô nhớ về chuyện phải giúp Hứa Kiến Tường, cô vội chạy lên phòng thay quần áo.
Khoảng hơn 8 giờ sáng, Hứa Kiến Tường đã đến trước cửa nhà, anh ấn chuông cửa. Phương Nhi tay cầm túi xách vừa đeo vào, vừa chạy thật nhanh ra cổng. Nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô khiến anh lo lắng.
- “Cô cứ đi từ từ thôi..không cần phải gấp”
Phương Nhi ngồi im lặng trong xe nhưng trái ngược với bên ngoài thì bên trong tim cô như muốn nhảy ra ngoài..thịch thịch…cô chết mất…Nhìn thấy sự lo lắng hiện lên gương mặt cô có chút xanh xao làm anh có chút hốt hoảng.
- “Cô sao vậy? Không khỏe ở đâu?” - anh lo lắng, vội dừng xe lại
Phương Nhi vội xua tay cô nói.
- “Không sao..tôi chỉ là hơi hồi hợp một tí thôi..tôi cũng không biết tại sao lại như vậy nữa...khiến anh chê cười rồi” - Phương Nhi chà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-anh-den-tre/3495574/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.