Chương trước
Chương sau
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Mấy người vừa nói gì?!"

Mặc Tùy An thình lình xông ra, ngắt lời Hoắc Tư.

Hoắc Tư quay đầu lại, nhìn thấy là cậu ta thì hơi giật mình, nhớ đến thận phận của đối phương -- thiên tài nhỏ của Mặc gia, Mặc Tùy An.

"Chị vậy mà đúng là đồ giả mạo!"

Ánh mắt sắc bén của Mặc Tùy An chiếu thẳng về phía Mặc Khuynh.

Sau đó là một chuỗi những lời nói ác độc tuôn ra, "Tôi nói rồi mà, nhà chúng tôi sao có thể từ đâu chui ra một kẻ thấp kém ghê tởm như chị! Vô học, phóng đãng, thô bạo, một điểm cũng không giống! Không có cái gen nào là thuộc về Mặc gia! Khai thật đi, chị vào đây giả mạo thân phận chị gái tôi rốt cuộc là có âm mưu gì hả?"

Mắng một trận cho hả dạ xong, Mặc Tùy An thở hắt ra một hơi, sung sướng trong lòng.

Nhưng mà, cậu ta vốn cho là những lời của mình sẽ khiến hai người này chột dạ, sắc mặt hiện lên bất an, không ngờ vẻ mặt của hai người lại bình tĩnh chẳng có nổi một cái gợn sóng.

Mặc Khuynh giống như không hề nghe thấy lời của cậu ta, dửng dưng nhìn.

Mà Hoắc Tư cũng chỉ hơi nhíu mày, rất nhanh thừa nhận: "Vừa lúc. Chuyện của Mặc Khuynh tôi cũng đang định tìm Mặc gia nói chuyện."

"Bớt giả vờ giả vịt! Nếu không bị tôi phát hiện thì anh còn nói thế sao?" Mặc Tùy An cười lạnh, rõ ràng là không tin lời của Hoắc Tư.

Hoắc Tư cũng không định tiếp chuyện người đang có tâm trạng kích động, trực tiếp bỏ qua Mặc Tùy An, nói với Mặc Khuynh: "Bây giờ cô phải đi gặp Mặc Đạt Mậu đúng không? Tôi đi cùng cô, thuận tiện xử lý chuyện này luôn."

"Ừm."

Mặc Khuynh gật đầu.

Hoàn toàn bỏ Mặc Tùy An ở một bên.

Rõ ràng là âm mưu đã bị vạch trần, Mặc Tùy An nhìn đăm đăm biểu hiện của hai người, chỉ cảm thấy có thứ gì chặn ở cổ họng, khó chịu không thể nói thành lời.

Nhưng mà trọng điểm trong đầu cậu ta cũng rất nhanh được chuyển đi.

- - Chị gái cậu ta không phải Mặc Khuynh mà là Ôn Nghênh Tuyết.

Mặc Tùy An siết chặt tay, trong mắt chợt lóe lên, còn thấp thoáng sung sướng khó mà kiềm chế.

*

Chuyện Ôn Nghênh Tuyết mới là con gái của Mặc gia, từ hai ngày trước Hoắc Tư đã biết rồi, anh ta vốn định chờ Mặc Đạt Mậu xuất viện rồi tìm đến sau, nếu như đã bị phát hiện thì cũng không cần phải chờ đợi nữa.

Hoắc Tư và Mặc Khuynh xuống tầng.

Mặc Tùy An đi phía sau bọn họ, cảnh giác không để hai người nhân cơ hội trốn mất.

Đứng lại trước cửa phòng bệnh, Hoắc Tư gõ hai cái lên cánh cửa, sau một lát, Mặc phu nhân bước ra mở cửa.

"Cảnh sát Hoắc." Mặc phu nhân nhìn thấy Hoắc Tư thì hơi ngạc nhiên, sau đó lại cảnh giác nhìn sang Mặc Khuynh ở bên cạnh, "Sao cảnh sát Hoắc lại đến đây? Có phải Mặc Khuynh nói gì với anh không?"

Mặc Khuynh này bắt nạt em trai và mẹ ruột mà còn có mặt mũi đi cáo trạng với Hoắc Tư?

"Mẹ, Mặc Khuynh là đồ giả mạo, Ôn Nghênh Tuyết mới là người nhà chúng ta." Mặc Tùy An tranh trước nói, "Anh ta và Mặc Khuynh thông đồng với nhau, làm giả thân phận."

"... Cái, cái gì?"

Lượng thông tin quá lớn, Mặc phu nhân hoa cả mắt.

"Mặc phu nhân, tôi hôm nay là vì chuyện thân phận của Mặc Khuynh tìm đến đây." Hoắc Tư rất trấn tĩnh, lịch sự hỏi, "Không biết Mặc tiên sinh có tiện tiếp khách không?"

Mặc phu nhân trừng lớn hai mắt, vội tránh ra nhường đường.

Mặc Đạt Mậu vốn đang ngồi tựa đầu giường nghỉ ngơi chờ Mặc Khuynh đến, kết quả lại chờ được tin tức bạo kích này, đầu óc thoáng cái tỉnh táo.

"Xin chào, Mặc tiên sinh." Hoắc Tư bình tĩnh trình chứng minh thân phận, chứng minh mình đúng là cảnh sát, "Tôi là đội trưởng của đội cảnh sát thành phố Đông Thạch, Hoắc Tư."

"Cảnh sát Hoắc." Mặc Đạt Mậu cũng đã gặp anh ta mấy lần, dĩ nhiên là nhớ mặt, ông ta nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu nói, "Đã từng nghe danh."

Hoắc Tư không phải là một người thích dong dài, hỏi thăm qua hai câu sức khỏe của Mặc Đạt Mậu thì đi thẳng vào vấn đề.

Anh ta nói: "Theo như chúng tôi đã điều tra, trên cơ bản đã có thể xác định Ôn Nghênh Tuyết mới là con gái ruột của hai vị, nếu như hai vị còn có chỗ nào đắn đo thì có thể đưa Ôn Nghênh Tuyết đi xét nghiệm."

"Vậy thì Mặc Khuynh là giả sao?!" Mặc phu nhân vội hỏi.

Khuôn mặt vui vẻ của bà ta hoàn toàn không giấu được, Hoắc Tư dĩ nhiên cũng nhìn thấy, lông mày không khỏi khẽ nhíu.

- - Có lẽ đưa Mặc Khuynh vào Mặc gia, ngay từ đầu đã là một quyết định sai lầm.

"Phải." Hoắc Tư thừa nhận, tiếp tục nói, "Tuy là một sự nhầm lẫn, nhưng tình huống của Mặc Khuynh có vài chỗ đặc biệt, chúng tôi hy vọng Mặc Khuynh có thể tiếp tục dùng thân phận "con gái của Mặc gia" này, chỉ cần một năm thôi. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ cho Mặc gia một sự đền bù xứng đáng --"

"Cảnh sát Hoắc!"

Mặc Đạt Mậu lạnh lùng lên tiếng, ngắt lời Hoắc Tư.

Ông ta nghiêm túc nói: "Anh cho rằng người Mặc gia chúng tôi đều là những kẻ mờ mắt vì lợi ích, vì chút đền bù nho nhỏ mà nhận người ngoài làm con gái sao?"

Hoắc Tư thầm nghĩ, Mặc gia mấy người đúng là như vậy.

Nhưng anh ta không nói ra miệng, suy tính một lát, cứu vãn một lần cuối: "Mặc Khuynh chỉ cần một năm. Một năm sau Mặc gia có thể quang minh chính đại đưa Ôn Nghênh Tuyết về nhà. Mà chúng tôi, tuyệt đối sẽ không để Mặc gia chịu thiệt."

"Không thể được." Mặc Đạt Mậu không hề nể mặt, "Tôi không biết vì sao cậu nhất định muốn Mặc Khuynh vào Mặc gia, tôi cũng không cần phải biết. Các người sắp xếp một người giả mạo làm con gái tôi, tôi vốn nên truy cứu đến cùng, nhưng xem xét thời gian bị lừa dối vẫn chưa quá dài, dù sao Mặc gia cũng không muốn làm lớn chuyện rồi ầm ĩ khắp nơi."

Ý trên lời nói, là Mặc gia đã khoan hồng độ lượng lắm rồi.

Thoáng dừng một lát, Mặc Đạt Mậu chắc nịch đưa ra lập trường của mình: "Để Mặc Khuynh tiếp tục ở lại là không thể nào. Trên thực tế, lấy biểu hiện của Mặc Khuynh, dù nó có là con gái ruột của tôi thì tôi cũng sẽ đuổi nó ra khỏi nhà!"

Nói đến đây, Mặc Đạt Mậu lạnh lẽo nhìn Mặc Khuynh một cái.

Mặc Khuynh dựa lưng vào cửa sổ xem họ diễn tuồng, thấy Mặc Đạt Mậu lạnh lẽo nhìn về phía này cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ khẽ nhướng mày.

"Khuyên mấy người đừng có uổng phí tâm tư nữa." Mặc Tùy An đứng im nãy giờ rốt cuộc bước lên, "Không cần biết mấy người định đền bù cho Mặc gia cái gì, chúng tôi đều chẳng hiếm lạ! Huống hồ, Mặc Khuynh thì là cái thá gì, có thể so với Ôn Nghênh Tuyết sao? Hai người họ một là gà một là phượng hoàng, vì sao chúng tôi phải để phượng hoàng chịu oan ức rồi đi cung phụng một con gà?"

Hoắc Tư đen mặt, nhưng lại không tỏ thái độ với sự nhạo báng của Mặc Tùy An.

"Nói Mặc Khuynh tự nhìn mình trong gương đi, nó sao có thể so với Ôn Nghênh Tuyết?" Mặc phu nhân có lẽ là người bình tĩnh nhất, tỏ rõ lập trường, "Bảo tôi bỏ cô con gái ưu tú của mình rồi để cho Mặc Khuynh ở lại tung hoành, coi chúng tôi là kẻ ngốc sao?"

Thái độ của ba người này cực kỳ thống nhất, hoàn toàn không có con đường thương lượng.

Hoắc Tư cũng không cảm thấy "Không phải là Mặc gia thì không được", vốn chỉ bởi vì Mặc Khuynh đã thành con gái của Mặc gia, nếu bây giờ bị vạch trần thì những ngày theo dõi tiếp theo của Mặc Khuynh sẽ gặp phải vài bất lợi, vì thế anh ta mới muốn thử nghĩ cách cứu vãn xem sao.

Nhưng ngày hôm nay chứng kiến thái độ này của ba người Mặc gia, Hoắc Tư đã nhận ra để Mặc Khuynh ở lại Mặc gia chỉ khiến cô chịu uất ức, rất nhanh đã đổi ý.

"Nếu là như vậy thì không còn gì để nói nữa. Chúc Mặc tiên sinh sớm ngày bình phục." Hoắc Tư lạnh lùng nói.

Lúc nhấc mắt nhìn về phía Mặc Khuynh, giọng nói của anh ta đã lại ôn hòa như cũ: "Chúng ta đi."

Mặc Khuynh nhún vai, một chữ cũng không nói, nhấc chân theo sau Hoắc Tư rời khỏi.

Lúc đi qua Mặc Tùy An, chỉ thấy cậu ta cao ngạo nhìn xuống cô, giọng nói chế nhạo: "Đồ giả mạo, tự cầu nhiều phúc."

Mặc Khuynh cong môi.

...

Biết được chuyện Mặc Khuynh là giả mạo không chỉ không là chuyện khó có thể chấp nhận với Mặc gia, ngược lại còn là chuyện mừng, khiến họ chỉ hận không thể lập tức mở tiệc ăn mừng.

Vừa rồi họ còn đang đau đầu làm thế nào để đuổi Mặc Khuynh đi.

Bây giờ Mặc Khuynh là giả mạo, không những dễ dàng đuổi cô đi, đồng thời còn rước về một cô con gái thật sự là Ôn Nghênh Tuyết -- Một vị bác sĩ cấp C, học bá thành tích ưu tú.

Rõ ràng là một chuyện tốt trời ban mà.

"Tôi phải gọi cho Nghênh Tuyết bảo con bé đến làm xét nghiệm mới được." Mặc phu nhân ôm trái tim vì kích động mà đang không ngừng nhảy nhót, "Bảo sao tôi vừa nhìn thấy Nghênh Tuyết đã cảm thấy thân thiết, hóa ra con bé mới là..."

Ổn định lại cảm xúc, Mặc phu nhân mặt mày rạng rỡ cảm khái: "Đạt Mậu, thời gian này nhà chúng ta xuất hiện nhiều chuyện tốt quá, ông bỗng nhiên có được hạng mục lớn, lại còn tìm về được con gái ruột của chúng ta."

Mặc Tùy An cực kỳ ngạc nhiên: "Hạng mục kia ba lấy được rồi ạ?"

Mặc phu nhân sắp cười thành tiếng, "Ba con vốn chỉ định đến học hỏi thôi, không ôm hi vọng gì cả, ai ngờ hôm qua vừa có thông báo đến, nói sẽ giao hạng mục này cho công ty của ba con."

"Tốt quá." Mặc Tùy An cũng cười, "Nếu như có thể thuận lợi tiếp nhận hạng mục đó thì Mặc gia xem như có chỗ đứng ở Đông Thạch này rồi."

Mặc phu nhân cười nói: "Đâu chỉ có vậy."

Mặc gia họ sợ không chỉ là lên như diều gặp gió đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.