Chương trước
Chương sau
Art: Weibo @-Neve--

Chương 65: Chuyện năm đó [25] Hạng mục 720, toàn bộ chân tướng

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trong khi dân tình liên tục bàn tán nghị luận về Father và Tiểu Nhĩ Đóa, Mặc Khuynh, Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng rời khỏi quán net, đến trước cổng trường tập hợp với nhóm Qua Bốc Lâm.

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống, bầu trời âm u, gió mạnh mang theo hơi ẩm.

Hẳn là sắp mưa rồi.

"Bên này."

Bên ngoài trường thi, Qua Bốc Lâm từ rất xa đã nhìn thấy bọn họ, lập tức vẫy tay ra hiệu.

Ba người đi tới.

"Hôm nay chắc sẽ mưa to, may là ba người thi xong rồi, muộn tí nữa khéo lại ướt hết..." Qua Bốc Lâm giống như bị lây nhiễm từ Bành Nhân, lải nhà lải nhải.

Có một chiếc xe chầm chậm đi tới, sau đó dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, Lã Chiến đi xuống.

Nhìn thấy ba người bên ngoài trường thi, Lã Chiếu cau mày, tầm mắt rơi xuống nhóm người Mẫn Sưởng: "Từ bỏ rồi?"

Mẫn Sưởng đáp: "Nộp bài rồi."

Lã Chiến liếc ba người họ một cái, không cảm thấy họ có thể làm ra trò trống gì.

"Tự mình biết mình cũng là chuyện tốt." Lã Chiến ngạo mạn ném lại một câu, sau đó nhấc chân đi vào tòa nhà.

Không ai phản ứng lại ông ta.

Qua Bốc Lâm mở cửa xe, đón ba người ngồi vào, đúng lúc này có một chiếc xe đi tới, người xuống là Hoắc Tư.

"Đội trưởng Hoắc sao hôm nay lại đến đây?" Qua Bốc Lâm đánh giá trên dưới Hoắc Tư luôn là dáng vẻ nghiêm túc chỉn chu một lượt.

Hoắc Tư đi tới: "Đến đón người."

"Ồ, Thẩm Kỳ hả..." Qua Bốc Lâm quay đầu nhìn sang Thẩm Kỳ.

Nhưng mà, ánh mắt của Hoắc Tư lướt qua Thẩm Kỳ, rơi xuống người Mặc Khuynh: "Tôi tìm Mặc Khuynh."

"Hả?" Qua Bốc Lâm hơi giật mình.

Đúng là thân phận của Mặc Khuynh có hơi đặc biệt, nhưng Thẩm Kỳ cũng là em gái cùng cha khác mẹ với anh đó...

"Tìm cô có chút việc." Hoắc Tư nói với Mặc Khuynh, sau đó quay sang Thẩm Kỳ, dặn dò, "Thẩm Kỳ, em về với Qua Bốc Lâm trước đi, nhớ ăn cơm."

Thẩm Kỳ ngược lại không có ý kiến gì: "Ò."

...

Mặc Khuynh vừa ngồi lên xe của Hoắc Tư, mưa như trút nước lập tức đổ xuống, giọt nước mưa to bằng hạt đậu đập lên cửa kính xe, như mực nước tỏa ra trên giấy, chốc lát sau lại tụ ở một chỗ, rồi tràn xuống như thác nước.

Mặc Khuynh ngồi ở hàng ghế sau xe, hai chân bắt chéo, nhìn Hoắc Tư đang lái xe hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Không biết." Hoắc Tư nói, "Tống Nhất Nguyên bảo tôi đến đón cô, tiện đường đón cả cậu ta."

Mặc Khuynh: "..."

Hoắc Tư lái xe đến cửa thư viện của trường, chỉ thấy một bóng người chạy vụt tới, mạo hiểm mưa to xông lên xe, nhưng dù chỉ chưa đến mười giây đó thì người cũng đã ướt như chuột lột.

"Lau đi." Hoắc Tư đưa một túi khăn giấy về sau cho Tống Nhất Nguyên.

"Đợt chút." Tống Nhất Nguyên nhận lấy, không vội chuyện của mình mà nhìn sang Mặc Khuynh, nghiêm túc nói, "Thầy tra được vài chuyện, muốn tìm em chứng thực."

Tống Nhất Nguyên nhào vào xe, bắn cả nước mưa sang Mặc Khuynh, cô quay sang, bình tĩnh nhìn anh ta.

Tống Nhất Nguyên lập tức nói: "Lau nước mưa trước lau nước mưa trước..."

Sau đó rút mấy tờ khăn giấy, lau tóc và mặt, áo khoác gần như đã ướt hết, anh ta bèn dứt khoát cởi ra ném sang một bên.

Hoắc Tư lái xe khỏi thư viện, chợt hỏi: "Tra được gì?"

Tống Nhất Nguyên: "Về ân oán của Mặc Khuynh với Diêu Đức Hiên và Lã Chi Thụ."

Hoắc Tư ngạc nhiên đưa mắt nhìn Mặc Khuynh trên gương chiếu hậu.

Mặc Khuynh mặt tỉnh bơ không biến sắc.

"Tôi đã tỉ mỉ tra những tài liệu liên quan đến hạng mục đường sắt 720, hạng mục thành danh của Lã Chi Thụ, còn tìm cả một giáo sư nghiên cứu lịch sử ở Đại học Đông Thạch chứng thực." Tống Nhất Nguyên nhìn sang Mặc Khuynh, hai mắt sáng rực, "Ban đầu người phụ trách hạng mục 720 vốn tên là Kiều Vũ, một năm rưỡi sau mới đổi thành Lã Chi Thụ, nhưng tài liệu ghi chép về Kiều Vũ lại rất ít ỏi."

Mặc Khuynh nghe, chờ Tống Nhất Nguyên tiếp tục nói.

"Bù lại tôi đã tìm được vài thứ." Tống Nhất Nguyên xoa xoa tay, "Tuy chưa được chứng thực, song từng có lời đồn, thành quả nghiên cứu của đoàn đội Kiều Vũ bị Lã Chi Thụ trộm mất, toàn bộ công lao bị Lã Chi Thụ đoạt về mình, hai tháng sau, ông ta thành công thay thế vị trí của Kiều Vũ, sau đó Kiều Vũ lại vì phạm sai lầm mà chán nản rời đi, từ đó về sau không còn tin tức."

"Thầy có một suy đoán..." Tống Nhất Nguyên dừng lại mấy giây, hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Có thể nào, em quen biết với Kiều Vũ?"

Mặc Khuynh cuối cùng cũng lên tiếng: "Ừm."

"Ban đầu chỉ nghĩ hai người quen biết nhau sau khi Kiều Vũ rời khỏi hạng mục. Nhưng hai tiếng trước thầy lại tra được..." Tống Nhất Nguyên vì quá kinh hãi mà câu chữ lủng củng không đâu vào đâu.

Mặc Khuynh híp mắt: "Hửm?"

"Trong thời gian tiến hành hạng mục 720 từng xuất hiện một dịch bệnh hiếm thấy, chết rất nhiều người, Trung - Tây y đều bó tay hết cách. Đúng lúc đó, tổ hạng mục có người mới được điều chuyển đến, là một thần y, chỉ dùng thảo dược và châm cứu mà kéo họ ra khỏi cánh cửa của tử thần."

Chậm rãi nói xong những lời này, Tống Nhất Nguyên hít sâu một hơi, hỏi: "Liên tưởng đến truyền thuyết về thánh chủ của Hội Trường sinh, thầy to gan đưa ra một giả thuyết -- Vị thần y kia chính là em có đúng không?"

Khó trách.

Mặc Khuynh chợt thất thần, cô nghĩ đến lời của Giang Khắc vào buổi trưa ngày hôm nay -- Giang Khắc điều tra về cô, nhưng không tra từ Diêu Đức Hiên hay hạng mục đường sắt, mà trực tiếp tra về "Thần y".

Thấy Mặc Khuynh không trả lời, Tống Nhất Nguyên hơi gấp gáp hỏi lại: "Mặc Khuynh?"

"Là tôi." Mặc Khuynh khẽ xoay cổ, lời ít ý nhiều nói, "Tôi là người trong đoàn đội của Kiều Vũ. Diêu Đức Hiên và Lã Chi Thụ trộm mất thành quả nghiên cứu và công lao của Kiều Vũ, sau khi Kiều Vũ rời khỏi, tổ hạng mục tiếp tục nghiên cứu phát triển, mới phát hiện ra còn rất nhiều vấn đề khó cần giải quyết, một trong số đó chính là đề thi của năm nay."

Mặc Khuynh nhẹ như gió thoảng nói đến đây, chỉ hai ba câu nhưng lại mang theo lượng thông tin vô cùng lớn, khiến Hoắc Tư và Tống Nhất Nguyên phải giật mình sợ hãi.

Họ đều cho rằng Mặc Khuynh là một cỗ máy giết người cực kỳ nguy hiểm của một trăm năm trước, làm thế nào cũng không ngờ được, sau khi thật sự đi tìm hiểu về quá khứ của cô, mới phát hiện chân tướng hoàn toàn khác so với tưởng tượng.

Tống Nhất Nguyên hỏi: "Vậy Kiều Vũ đã nghiên cứu ra rồi sao?"

"Ừm."

"Vậy phần tài liệu đó đâu? Đến tận bây giờ mà vẫn bị vấn đề này ngáng đường thì hẳn là phần tài liệu đó vẫn chưa được công khai."

"Sớm bị Lã Chi Thụ phát hiện ra, đã đốt hết rồi." Mặc Khuynh nhàn nhạt nói, "Thành quả nghiên cứu trong lúc Kiều Vũ bệnh nặng, sau khi toàn bộ tư liệu bị đốt, không đến nửa tháng sau, Kiều Vũ chết bệnh."

(*) chắc kiểu LCT phát hiện là Kiều Vũ nghiên cứu ra rồi, sợ ổng nộp lên cấp trên đoạt lại vị trí cũ, nhưng hiện tại có Khuynh bên cạnh bảo vệ nên không ngon ngọt lừa thằng bé như lần trước được nữa, bèn đốt luôn, không ăn được thì đạp đổ

"..."

Bên trong xe rất lâu sau không có ai lên tiếng.

"Em làm đề thuần thục như thế," Tống Nhất Nguyên lại hỏi, "Phần tư liệu đó, em từng đọc rồi sao?"

"Ừm."

Trên thực tế, sau khi Kiều Vũ bị đá ra khỏi tổ hạng mục, thất nghiệp, trong lúc cùng đường tuyệt vọng đã gặp được Mặc Khuynh, sau đó còn được cô làm trợ thủ cho, tận lực giúp đỡ.

Nhưng có những căn bệnh dù là Mặc Khuynh cũng không thể chữa.

Bệnh của Kiều Vũ chính là một trong số đó, thời gian còn lại không nhiều, Kiều Vũ gần như là chạy đua với thời gian, bất kể ngày đêm đâm đầu vào nghiên cứu.

Không ngờ, Lã Chi Thụ sợ Kiều Vũ sẽ dựa vào phần tư liệu này vực dậy trở lại, dùng một mồi lửa đốt sạch toàn bộ tâm huyết đó.

Càng đáng buồn hơn chính là, Kiều Vũ đến tận trước khi chết vẫn còn khuyên nhủ Mặc Khuynh đừng làm gì Lã Chi Thụ, nói ông ta là một kẻ tài hoa, không có hạng mục của Lã Chi Thụ, việc xây dựng đường sắt này sẽ bị đình trệ ít nhất hai năm.

"Lúc đó em..." Tống Nhất Nguyên nuốt nước bọt, "Mới chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, làm thế nào được gia nhập vào tổ hạng mục?"

"Đi cửa sau." Mặc Khuynh thẳng thắn đáp.

Tống Nhất Nguyên + Hoắc Tư: "..." Cũng thật thà quá rồi đấy.

Mặc Khuynh chuyển chủ đề: "Còn có câu hỏi nào nữa không?"

Tống Nhất Nguyên gật đầu lia lịa: "Có!"

Mặc Khuynh dừng một giây, nói: "Thôi đừng hỏi nữa."

"..."

Tống Nhất Nguyên vốn đã chuẩn bị xong một bụng câu hỏi, suýt thì bị Mặc Khuynh làm cho nghẹn chết.

...

Hoắc Tư đưa Mặc Khuynh về Giang gia.

Sau đó, không hỏi ý của Tống Nhất Nguyên, trực tiếp lái xe đi về tổng bộ căn cứ số 03.

Đi được nửa đường, Tống Nhất Nguyên mới nhận ra mục đích của chuyến đi này, vội nói: "Tôi không đi căn cứ số 03 đâu."

"Nhánh Trị liệu đã chuyển đến Đế thành rồi, cậu sẽ không gặp phải người quen đâu." Hoắc Tư nói, "Chuyện Mặc Khuynh và hạng mục 720, cần cậu báo cáo với thủ lĩnh Phạm."

Tống Nhất Nguyên không tình nguyện xíu nào: "Vì sao phải là tôi chứ?"

"Dựa vào công lao lần này của cậu." Hoắc Tư liếc anh ta một cái, "Sau lần này tôi sẽ tiến cử lên trên cho cậu tham gia thi tuyển vào vị trí nhân viên chính thức vào năm sau, chờ cậu đủ tư cách sẽ trực tiếp tiến vào Đội Hành động."

Nghe lời này, Tống Nhất Nguyên lập tức ngồi thẳng lưng: "Tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.