Chương 93: Thôn Thần Y [03] Bộc phát dị biến, quan hệ trở nên căng thẳng
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Giang Khắc đưa tay muốn gõ cửa, nhưng một khắc trước khi đụng phải ván cửa thì dừng lại, chậm rãi thu về.
Hắn xoay người, đi được mấy bước, lại lộn lại.
"Cốc cốc cốc."
Rốt cuộc cũng gõ cửa.
Bên trong vậy mà không có ai đáp lại.
Từ trong cửa có ánh sáng lọt ra, phòng vẫn bật đèn. Theo lý thuyết thì Mặc Khuynh chưa ngủ mới đúng. Nhưng mà đợi hồi lâu vẫn không thấy có ai mở cửa, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Dừng một lát, Giang Khắc lại gõ cửa hai cái, trầm giọng gọi: "Mặc Khuynh."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Giang Khắc trầm tư một lát, đưa tay xoay nắm cửa.
Hắn dừng lại mấy giây, sau đó vẫn đẩy cửa ra.
Bên trong ánh sáng ngập tràn, một cơn gió lạnh ập tới, Giang Khắc híp mắt, tầm nhìn thu hẹp, hắn nhìn thấy bóng lưng đứng trước cửa sổ, váy ngủ tung bay, tóc đen bị thổi tán loạn.
Mặc Khuynh đưa lưng về phía hắn.
Váy ngủ mỏng manh tựa một tầng sa mỏng ôm lấy thân hình lả lướt xinh đẹp của cô, cổ áo hơi trượt xuống, lộ ra cần cổ mềm mại, dưới mái tóc đen tung bay thoắt ẩn thoắt hiện.
Cô chợt quay đầu nhìn hắn.
Một ánh mắt, khiến sống lưng Giang Khắc lạnh toát, sững sờ tại chỗ.
Đôi mắt cô đỏ rực như máu, xinh đẹp mà quỷ mị, ánh mắt mang theo sát khí.
Mà móng tay của cô không biết từ bao giờ đã dài ra, cũng là một màu đỏ tươi.
Cũng chỉ sau một ánh mắt đó, Mặc Khuynh chợt giơ tay, một viên đá bay tới, vọt sát qua đỉnh đầu Giang Khắc, cuối cùng trúng nút đóng mở trên tường.
"Cạch" một tiếng, đèn tắt.
Bóng tối nuốt trọn tầm nhìn trong nháy mắt, Giang Khắc có mấy giây ngẩn ra, thấy bóng trắng kia vọt qua cửa sổ, vạt váy rất nhanh từ khung cửa sổ trượt xuống, cuối cùng, bóng dáng đó hoàn toàn biến mất.
Giang Khắc đi vào phỏng ngủ, bước nhanh đến trước cửa sổ, nhưng phóng mắt bốn phía lại không tìm được gì cả.
Huyệt thái dương giật điên cuồng.
Giang Khắc đưa tay đè nó xuống, tốn mất mấy giây để bình tĩnh lại, nhưng bất luận hắn có hồi tưởng thế nào thì đều không cảm thấy một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Dù là, một cảnh vừa rồi cực kỳ giống ảo giác.
Cho nên, Mặc Khuynh sống một trăm năm, biểu hiện lại khác hẳn với người thường, là bởi vì... cô không phải con người?
Suy nghĩ này vừa nổi lên, Giang Khắc có một giây kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, cô đã đi đâu?
Cô, còn quay về chứ?
Đứng bên cửa sổ hồi lâu, Giang Khắc dần thích ứng với bóng tối, dựa vào ánh trăng quét mắt một vòng.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào nơi này sau khi Mặc Khuynh chuyển vào đây.
Một chiếc giường, một cái tủ quần áo, một cái bàn học. Yên tĩnh lại đơn điệu, vừa nhìn là hết, trống không.
Đồ đạc của Mặc Khuynh không nhiều, đều đã thu dọn xong, đặt bên giường, cũng chỉ có hai cái túi. Trên mặt bàn đặt một đám chai lọ, đổ mất một nửa, còn rơi ra bột và mấy viên thuốc.
Giang Khắc đi tới, dựng thẳng mấy cái bình lên, sau đó đưa tay miết vào chỗ bột, đưa lên mũi ngửi thử.
Có mùi thuốc Đông y.
...
Giang Khắc không đi, tiếp tục chờ trong phòng ngủ.
Trăng lên đến chính giữa, lại chầm chậm hạ xuống. Màn đêm lấy màu đen làm nền, tối như mực, lại tựa một đoạn lụa tơ tằm, vầng trăng đã trượt xuống đến bầu trời phía đông, nhỏ bé như một cái lưỡi câu.
Cửa vẫn để mở.
Bên trong lạnh lẽo không có hơi ấm.
Trời sắp hửng sáng, Giang Khắc nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, thu mắt về, cuối cùng xoay người rời khỏi.
Hắn quay về phòng mình, không bật đèn mà đi đến trước tủ đầu giường, chạm đến bao thuốc lá và bật lửa.
Mãi đến lúc này, hắn mới nhận ra ngón tay mình đã cứng ngắc.
Biệt thự bật hệ thống sưởi, nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo đan len ở phòng bên cạnh hứng gió lạnh cả một đêm, hắn không cảm thấy lạnh, nhưng cơ thể đã sớm bị đông cứng.
Hoạt động các khớp ngón tay một lát, Giang Khắc khẽ nhíu mày, cầm một điếu thuốc đưa lên miệng.
Ngọn lửa lam nhạt từ bật lửa thoát ra, hắn nhìn chằm chằm nó, chợt nhớ đến cái ngày mưa đến Mặc gia.
Mặc Khuynh cúi đầu ké lửa, cần cổ thon dài mềm mại, cử chỉ thấp thoáng dụ hoặc phong tình.
Trắng trẻo thanh lãnh, cực hạn diễm lệ.
Bỗng chốc, trong yên tĩnh của buổi sáng chợt truyền đến tiếng đóng cửa, rất nhẹ, lại vang vọng lạ thường.
Ngọn lửa vụt tắt.
*
Giang Khắc không ngủ, chịu đựng thêm hai tiếng, híp mắt nhìn đồng hồ, sau đó vào nhà tắm.
Đúng vào giờ ăn sáng, Giang Khắc xuống tầng, nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà bếp, hẳn là thím Trần đang chuẩn bị bữa sáng. Hắn vẫn giữ thần sắc như mọi khi, không biểu cảm bước xuống.
Từ trong nhà ăn truyền đến một giọng nói.
Mặc Khuynh nói: "Thím Trần, thêm giấm đi."
Thím Trần đáp: "Đây đây."
Bước chân nhanh hơn, Giang Khắc đi đến trước cửa nhà ăn, nhìn thấy Mặc Khuynh đang ngồi trước bàn, tay cầm một cái sủi cảo. Thím Trầm cầm một chai giấm chạy ra, nhìn thấy Giang Khắc thì lên tiếng chào hỏi.
Ánh mắt của Giang Khắc tập trung trên người Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh ngẩng đầu, thản nhiên đối diện với hắn, nói: "Chào buổi sáng."
Đôi con ngươi đen láy, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, so với trước đây giống như không có gì khác nhau.
Một màn tối qua, cứ như chỉ là ảo giác.
"Chào buổi sáng."
Giang Khắc đáp một tiếng, đi đến đối diện Mặc Khuynh, kéo ghế ngồi xuống.
Mặc Khuynh bình tĩnh tự đổ thêm giấm vào bát nước chấm của mình, nói: "Sáng nay."
Dừng mấy giây, Giang Khắc nói: "Tôi tiễn cô."
"Không cần. Hoắc Tư đến đón." Mặc Khuynh từ chối.
Chuyện tối hôm qua, hai người họ một chữ cũng không đề cập, cứ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng mà, nói ít đi rồi.
Bữa sáng tiếp tục trong im lặng, Mặc Khuynh đặt đũa xuống rồi quay về phòng, đến tận khi Hoắc Tư đến trước cửa, cô mới xách theo hai cái túi đi xuống.
Cô không tạm biệt.
Giang Khắc cũng không ra tiễn.
Giang Khắc đứng trước cửa sổ, nhìn thấy Mặc Khuynh ra khỏi cửa. Người tên là Hoắc Tư kia ân cần giúp cô bỏ đồ vào cốp, mở cửa xe, sau đó lái xe phóng vụt đi, chỉ để lại một khoảng trống vắng lặng.
Bọn họ, đều biết sao?
Giang Khắc có một cảm giác bất an không thể nói thành lời cứ treo mãi trong lòng.
So với khi hắn phát hiện ra bản thân không có quá khứ còn bất an hơn.
Nếu như hắn từng bị vây trong đám sương mù của chính mình, thì sự xuất hiện của Mặc Khuynh giống như một cái lưới được ném xuống, từ một sợi dây, dẫn đến bí ấn của một trăm năm trước, và một cơ quan bí ẩn khác.
Điểm cuối của sợi dây này sẽ là gì.
"Cốc cốc cốc." Tiếng của thím Trần từ ngoài cửa vọng vào, "Giang gia."
Giang Khắc quay đầu, bước tới mở cửa.
"Giang gia," Thím Trần đưa cho hắn hai bình thuốc nhỏ nhìn khá quen mắt, "Mặc tiểu thư nhờ tôi đưa cái này cho ngài. Nói là khi nào ngài đau đầu thì chỉ cần uống một viên là có thể xoa dịu được cơn đau."
"Ừm."
Giang Khắc nhàn nhạt đáp lời, nhận lấy hai cái bình sứ.
"Còn có." Thím Trần lại lấy từ trong túi ra cái gì đó, liếc mắt nhìn, là chiếc thẻ đen, "Vừa nãy trước khi đi Mặc tiểu thư có nhờ tôi trả lại thứ này cho ngài."
Giang Khắc khẽ nhíu mày, nhận lấy.
Trả cho hắn, là nghĩ sẽ giũ sạch quan hệ sao?
Không có cửa đâu.
*
Giữa trời đông, tia nắng chiếu xuống mặt đất, mức độ vừa phải, gió mát hiu hiu. Mùa đông ở thành phố phía Nam không rực rỡ cũng không xán lạn, chỉ có hàng cây hai bên đường là vẫn xum xuê xanh tốt.
Hoắc Tư cho xe dừng lại trước cửa Hồi Xuân Các.
Anh ta nhìn tấm biển hiệu qua lớp cửa kính, hỏi: "Cô chắc chắn muốn ở lại đây?"
"Ừm."
Hoắc Tư cảnh giác hỏi: "Đừng nói là cô muốn hành y đấy?"
Mặc Khuynh rề rà đưa mắt nhìn anh ta.
"Cô có biết không có giấy phép mà hành y là sẽ bị bỏ tù không?" Hoắc Tư lại nhìn tấm biển Hồi Xuân Các kia, "Chưa biết chừng còn liên lụy đến hai ông cháu họ nữa."
"Ồ."
Mặc Khuynh lười biếng đáp một tiếng, làm biếng nghe hắn "dạy dỗ", đẩy cửa xe bước xuống.
Hoắc Tư do dự một chút, cũng xuống xe, đuổi theo.
Mặc Khuynh không có nhiều đồ đạc, nhưng Hoắc Tư vẫn chủ động hỗ trợ, xách theo toàn bộ đồ đạc của cô rồi cùng Mặc Khuynh tiến vào Hồi Xuân Các. Trước khi bước vào cửa, còn không quên dặn dò Mặc Khuynh "Đừng có rước phiền phức cho người ta."
"Cô cô đến rồi." Mẫn Sính Hoài chống gậy tiến lên nghênh đón.
Hoắc Tư vốn định tiếp tục dặn dò Mặc Khuynh, nghe thấy âm thanh già nua, đưa mắt nhìn thấy Mẫn Sính Hoài, trái tim run rẩy, suýt thì vấp phải bậc cửa.
Anh ta nhìn Mẫn Sinh Hoài, lại nhìn Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm."
"Vất vả rồi." Mẫn Sinh Hoài nói với Hoắc Tư, lại quay sang hỏi Mặc Khuynh, "Vị này là..."
"Tôi là Hoắc Tư." Hoắc Tư trả lời, sắc mặt ôn hòa.
Đối với người già, Hoắc Tư vẫn xem như bớt nghiêm khắc hơn.
Mặc Khuynh cũng không sợ bị Hoắc Tư biết chuyện Mẫn Sinh Hoài gọi mình là "cô cô", lại càng không sợ Hoắc Tư đi tra--
Một là cô chẳng làm gì sai trái cả, bọn họ thích tra thì tra; hai là, Mẫn Sính Hoài không biết nhiều, có hỏi cũng không ra cái gì.
Hoắc Tư và Mẫn Sính Hoài ngồi với nhau trong phòng một lát, lúc bước ra, anh ta nhìn thấy Mặc Khuynh đứng trước quầy lễ tân sắp xếp dược liệu. Dừng mấy giây, anh ta đi về phía đó.
Hoắc Tư nói: "Cô có thể ở lại đây, nhưng mà phải định kỳ đến căn cứ báo danh."
"Ừm." Mặc Khuynh cầm hai cái hoàng kỳ lên kiểm tra.
"Cần gì cứ tìm tôi." Hoắc Tư tiếp tục nói, "Phí sinh hoạt tôi sẽ định kỳ gửi cho cô. Nếu không đủ thì cứ nhắn."
Tuy là nói thế, nhưng mấy tháng này Mặc Khuynh căn bản không tiêu gì.
Mà Hoắc Tư mỗi lần nhớ ra sẽ lại dùng tiền riêng gửi cho Mặc Khuynh một khoản, khiến con số trong tài khoản của Mặc Khuynh mỗi lúc một lớn dần.
Mặc Khuynh lơ đãng đáp: "Ồ."
Hoắc Tư không có dấu hiệu dừng lại: "Nếu cô thật sự muốn chữa bệnh cho người ta thì cố gắng làm cho tốt, có thể làm trợ thủ cho ông Mẫn."
"..."
Mặc Khuynh đã lười tiếp lời.
Hơn nửa ngày sau, Hoắc Tư rốt cuộc dặn dò xong.
Mẫn Sinh Hoài muốn giữ Hoắc Tư lại ăn cơm, nhưng dưới ánh mắt nhắc nhở của Mặc Khuynh, anh ta rất thức thời mà rời đi, không ở lại cọ cơm của người ta nữa.
*
Mặc Khuynh ở lại Hồi Xuân Các.
Mẫn Sưởng nhường phòng của mình cho Mặc Khuynh, bản thân thì chuyển sang chung một phòng với Mẫn Sính Hoài.
Một ngày ba bữa do Mẫn Sưởng phụ trách, buổi sáng nếu cậu ta dậy sớm thì sẽ chuẩn bị bữa sáng, nếu muộn, sau đó vội đến trường, thì đi quanh đây cũng có thể mua được.
Buổi trưa gọi đồ ăn ngoài cho Mặc Khuynh.
Buổi tối cậu ta sẽ mua nguyên liệu về nấu cơm.
Mặc Khuynh thì tiếp quản phòng khám.
Lời dặn dò của Hoắc Tư đã sớm bị cô ném ra sau đầu, đáng tiếc dù cô muốn chữa cũng không có bệnh nhân đến cửa, thi thoảng có một người, nhìn thấy cô còn trẻ lập tức chạy biến.
Hết cách, Mặc Khuynh mỗi ngày chỉ đành luyện chế dược liệu.
Gần đây thời tiết thay đổi, mây đen dày đặc, âm u, bầu trời tối đen còn có tuyết rơi, đến khi Mẫn Sưởng tan học về đến nhà, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng xóa.
"Kết quả thi lần này có rồi." Mẫn Sưởng lấy mũ xuống, thuận tay ném ba lô sang một bên.
Cậu ta đi thẳng về phía Mặc Khuynh đang pha trộn đống dược liệu trước quầy.
"Ồ." Mặc Khuynh nhạt nhẽo đáp.
Mẫn Sưởng liếc cô: "Cô đứng hạng nhất toàn thành phố."
"Ồ."
Mẫn Sưởng đánh giá cô, khó hiểu hỏi: "Hai ngày nay sao thấy cô uể oải thế?"
Sau khi về Hồi Xuân Các, Mặc Khuynh ngày ngày làm bạn với dược liệu, không nói chuyện nhiều. Đương nhiên là trước đây cô cũng không nói nhiều, nhưng cảm giác so với hiện tại khác biệt rất lớn.
"Thay đổi theo thời tiết." Mặc Khuynh tùy tiện tìm một lý do cho qua chuyện.
"Ồ." Dù sao Mẫn Sưởng cũng không biết cô nghĩ gì, kéo khăn quàng cổ xuống, chợt nhớ đến gì đó, "Thầy Tống từ chức rồi, sáu tháng cuối năm sẽ do một chủ nhiệm khác làm thay."
Chuyện này Mẫn Sưởng đã sớm biết.
Tống Nhất Nguyên muốn im lặng rời đi, phong tỏa tin tức cực kỳ chặt chẽ.
Lớp bảy đến giờ vẫn cho rằng Tống Nhất Nguyên sẽ đi với bọn họ đến khi tốt nghiệp.
"Ừm." Mặc Khuynh đáp.
Mẫn Sưởng gỡ xong khăn quàng cổ, cầm ba lô chuẩn bị lên tầng, nhưng đi được hai bước lại vòng về, đứng trước quầy, hỏi: "Cô định cả mùa đông này sẽ ôm đám dược liệu đó sống qua ngày sao?"
Mặc Khuynh cúi đầu, ánh mắt dừng trên cái cối nhỏ mấy giây, lười biếng đáp: "Đúng là nên tìm chút việc để làm."
"Việc gì?"
"Nói sau đi."
Mẫn Sưởng: "..."
Một ngày này, tin tức Mặc Khuynh một lần nữa có thành tích đứng đầu thành phố chẳng mấy đã truyền ra khắp các trường cấp ba.
Nhưng, không phải vì chuyện thành tích của cô, mà là -- Cô bị đuổi học rồi.
Lý do càng khiến người ta khiếp sợ hơn: Cô phóng hỏa đốt cháy một tòa nhà.
Chuyện không thể tưởng tượng được luôn có sức truyền bá mạnh mẽ hơn người ta nghĩ, trong một đêm, toàn bộ học sinh cấp ba đều biết Trung học trực thuộc số một có một thiên tài tên là Mặc Khuynh, nhưng bởi vì cô phóng hỏa đốt cháy một tòa nhà mà bị đuổi học, sang năm rất có khả năng sẽ trở thành bạn học với bọn họ.
[Chuyển đến trường tui nè, nửa năm trung học cuối cùng của tui rất cần được tiếp xúc với truyền thuyết ấy.]
[Học thần liếc mắt một cái đến trường tui đi, tui muốn làm bạn với học thần, sau này ra thiên hạ còn có cái để khoe khoang.]
[Trường tui cũng không tệ nè, thiên tài có muốn suy xét thử không?]
...
Ngoại trừ Trung học trực thuộc số một, những học sinh của trường khác đều cực kỳ mong đợi Mặc Khuynh sẽ đến.
Nhưng mà --
Mặc Khuynh bỗng trở thành miếng bánh thơm ngon được các ngôi trường mời gọi, ngay ngày hôm sau lại đến căn cứ số 08, chuẩn bị tìm việc để làm.
Cô đi vào cửa căn cứ.
"Đến rồi à." Qua Bốc Lâm đã đứng chờ sẵn, nhìn thấy cô thì điên cuồng vẫy tay, nháy mắt sau quay sang đánh giá cái áo khoác gió của cô, khen ngợi, "Bộ này rất được nha, không nhìn ra là học sinh luôn."
Mặc Khuynh mặc chiếc áo hôm đó đi mua với Giang Khắc.
Cô lười phản ứng Qua Bốc Lâm.
"Lịch trình hôm nay là thế này." Qua Bốc Lâm đưa cô vào trong, nói, "Cô đến nhánh Hành động trước, ký tên ở đó một cái rồi tôi đưa cô đi làm thẻ ra vào tạm thời. Có nó rồi, cô có thể tự do ra vào nơi này, cũng tính là nửa nhân viên ngoài biên chế..."
Qua Bốc Lâm cực kỳ vui sướng nói.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra.
"Công việc thì sao?" Mặc Khuynh hỏi.
"Có một chị gái xinh đẹp đồng ý thu nhận cô. Nghề nghiệp bên ngoài của cô ấy là phóng viên, trùng hợp công ty bên đó đang tuyển thực tập sinh--" Qua Bốc Lâm đi vào nhánh Hành động, mở cánh cửa kính.
Bầu không khí náo nhiệt bên trong chợt yên tĩnh.
Bầu không khí khác lạ, Qua Bốc Lâm đang luyến thắng cũng dừng lại, đảo mắt qua, sự vui sướng trong mắt thoáng cái nhạt đi mấy phần.
Mặc Khuynh nhấc mắt.
Hành lang phía trước có bốn năm người đang đứng, cao ráo, đều rất trẻ. Bọn họ vốn đang nói nói cười cười, sau khi phát hiện ra Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm thì tươi cười đều thu về.
Nhìn vào ánh mắt đó, còn thấp thoáng có áp bách.
Mà ánh mắt này là hướng về phía Qua Bốc Lâm.
"Còn tưởng là ai chứ," sau một lát im lặng, có một giọng nói vang lên, ánh mắt khinh miệt quét qua Qua Bốc Lâm, giọng điệu cũng là giễu cợt, "Ở cách vách ăn không ngồi rồi chưa thỏa mãn à, còn chạy sang đây làm gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]