Mặc Khuynh dừng nửa giây: "Ồ."
Bình tĩnh đến lạ.
Văn Bán Lĩnh nhất thời cũng bình tĩnh lại, tò mò hỏi: "Cô có cách?"
Mặc Khuynh nói: "Đang nghĩ."
Văn Bán Lĩnh: "..." Vậy mà còn bình tĩnh được thế!
"Viện nghiên cứu đó cử ai đến đây?" Giọng nói của Mặc Khuynh bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
"Tôi chỉ biết có một người tên là Lương Tự Chi." Văn Bán Lĩnh nói, "Nhưng anh ta không phải người của bọn họ, chỉ là cố vấn thôi."
"..."
Mặc Khuynh thầm nghĩ, cũng thật biết chọn người.
Tiếp tục không gấp không loạn làm phần việc còn dở dang, Mặc Khuynh dặn dò: "Tôi không thể gặp anh ta, anh ta sẽ nhận ra tôi."
Văn Bán Lĩnh nghe vậy thì máu huyết dồn ngược: "Vậy phải làm sao đây?!"
Dừng mấy giây, Mặc Khuynh hỏi: "Bọn họ đi thẳng đến đây sao?"
"Không, vẫn đang ngồi tám nhảm." Văn Bán Lĩnh nói.
"Vậy được." Mặc Khuynh nói, "Trước tiên anh đi theo giám sát, trong tình huống khẩn cấp thì ngăn bọn họ lại, không tiếc mọi thủ đoạn. Tôi gọi cho Cốc Vạn Vạn."
Văn Bán Lĩnh khó hiểu hỏi: "Cô gọi cho cậu ta làm--"
Không đợi Văn Bán Lĩnh hỏi xong, Mặc Khuynh đã cúp máy.
Rất nhanh, Mặc Khuynh gọi điện cho Cốc Vạn Vạn.
"Giờ này gọi điện cho tôi, chắc không phải chuyện tốt lành gì." Cốc Vạn Vạn ở đầu dây bên kia chưa gì đã dựng lên phòng bị.
Mặc Khuynh hỏi thẳng: "Tiến độ đến đâu rồi?"
Cốc Vạn Vạn đáp: "Sắp xong rồi, còn hai cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-lao-to-tong-hay-co-gang-lam-nguoi/2432428/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.