Chương trước
Chương sau
Mặc Khuynh vừa vào đến căn cứ số 08 thì được Hoắc Tư chờ sẵn đón đi, tiếp sau đó chính là quy trình làm thủ tục.

Thủ tục ở căn cứ luôn khiến Mặc Khuynh đau đầu nhức óc, bởi thế mà với chuyện "thủ tục chuyển giao" này, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý xong.

Không ngờ...

Hoắc Tư đưa một tờ giấy đến trước mặt Mặc Khuynh, nói: "Cô điền vào tờ này là được."

Mặc Khuynh nhận lấy tờ giấy đó, tỉ mỉ kiểm tra, xác nhận "độ dày".

Một trang.

Không sai.

"Chỉ có thế này?" Mặc Khuynh vẫy vẫy tờ giấy mỏng.

Hoắc Tư rất nhanh hiểu được hoài nghi của cô: "Chỉ có một tờ này. Mật độ chuyển giao chức vụ ở nhánh Thần Quái quá mức thường xuyên, nên từ mười năm trước đã được tối giản hóa, chỉ cần có thế."

"... Ồ." Mặc Khuynh hiểu rồi.

Cũng đúng.

Một trăm năm, thay một trăm thủ lĩnh.

Mặc Khuynh kéo ghế ngồi xuống, hỏi: "Tôi là người thứ bao nhiêu?"

Hoắc Tư im lặng một giây: "101."

Mặc Khuynh tìm một cây bút trên bàn của Hoắc Tư, vừa điền, vừa hỏi thăm: "Vì sao nhánh này lại thường xuyên đổi thủ lĩnh như thế?"

Hoắc Tư mặt không biểu tình: "Quá chán, người bình thường kiên trì không nổi một năm đều sẽ xin điều chuyển."

Lý do cũng quá mức vớ vẩn.

Mặc Khuynh nhanh chóng điền xong, đưa cho Hoắc Tư.

"Cô đến thẳng nhánh Thần Quái tiếp quản chức vụ là được." Hoắc Tư nhìn sang, "Còn lại không cần cô bận tâm."

Nhẹ nhàng như thế, Mặc Khuynh có hơi bất ngờ.

Chẳng qua, cô không thuộc kiểu người thích tự tìm phiền toái, giơ tay làm động tác "OK", sau đó rời đi thẳng.

Nhưng mà, hai phút sau, cô lại lộn về trước cửa văn phòng của Hoắc Tư, gõ cửa.

"Cốc cốc cốc."

"Còn việc gì nữa?" Hoắc Tư quay đầu.

Mặc Khuynh nhướng mày: "Đổi văn phòng cho chúng tôi đi?"

"Tôi không thể làm chủ." Hoắc Tư nói, "Mỗi tháng Qua Bốc Lâm đều đề cập với cấp trên chuyện đổi văn phòng, đến tận bây giờ vẫn không thành công."

"..."

Xem ra theo đúng quy trình là không được rồi.

Mặc Khuynh không nản lòng, một tay xỏ túi quần, suy tư đi về phía phòng uống trà.

Không ngờ, vừa đến gần thì nghe thấy tiếng ồn ào.

Mặc Khuynh vừa định đi xem, lại thấy một người từ cửa lớn nhánh Kỹ thuật bên cạnh đi ra.

Là Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ ngậm một cây kẹo mút, nhìn thấy Mặc Khuynh, nói: "Đánh nhau rồi."

Mặc Khuynh hỏi: "Ai với ai?"

"Văn Bán Lĩnh và Qua Bốc Lâm." Thẩm Kỳ nói xong, sửa lại, "Nói chính xác thì là đơn phương ẩu đả."

Lại?

Mặc Khuynh bước nhanh hơn về phía phòng uống trà.

Cửa phòng uống trà để mở, nhưng ở trước cái văn phòng nhỏ của nhánh Thần Quái lại đứng đầy người.

Mặc Khuynh nhìn kỹ, phát hiện đều là đám nít ranh của đội Hành động số 02, mà đứng ở giữa, Văn Bán Lĩnh túm áo Qua Bốc Lâm, một tay ném anh ta lên cửa văn phòng.

Cửa, lung lay sắp rớt.

Qua Bốc Lâm với mái tóc vàng chóe, mắt sưng vù, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Anh ta lau máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh đi, lại sắc bén hơn một chút.

Anh ta trừng Văn Bán Lĩnh: "Đủ chưa hả!"

"Thằng hèn!"

Văn Bán Lĩnh như đã hoàn toàn nổi điên, mắng một tiếng, quăng mạnh Qua Bốc Lâm đi.

Qua Bốc Lâm bị ném về phía sau, cả người đập lên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Cái bàn này vốn đã không vững chắc, thế là, giây lát sau anh ta và chiếc máy tính lỗi thời trên bàn đều rơi xuống đất.

Qua Bốc Lâm nằm im không nhúc nhích.

Hai mắt Văn Bán Lĩnh rực lửa, nâng chân muốn tiếp tục đi vào trong, nhưng đội viên của anh ta đã kịp kéo lại.

"Đội trưởng, đủ rồi."

"Nếu không là chết người thật đó."

...

Đám đàn em không ngừng khuyên nhủ anh ta.

"Chúng mày tránh ra!" Văn Bán Lĩnh như một con báo con cáu kỉnh, nâng tay hất văng mấy người giữ mình ra, tức giận quay đầu mắng.

Đám đàn em lập tức ngậm miệng.

Nhưng mà, ánh mắt của Văn Bán Lĩnh chợt rơi xuống chỗ nào đó, lửa giận ngợp trời trong thoáng chốc bị dập tắt.

Mặc Khuynh thong thả đi tới.

Đám đàn em nhận ra sự tồn tại của Mặc Khuynh, không biết vì sao đều luống cuống tay chân, không hẹn mà cùng lùi về sau, nhường một con đường cho Mặc Khuynh đi về phía Văn Bán Lĩnh.

Văn Bán Lĩnh nuốt ực một cái, sau gáy lấm tấm mồ hôi.

Mặc Khuynh đến gần, đứng trước mặt Văn Bán Lĩnh, từ tốn hỏi: "Văn đội trưởng đến đập phá sao?"

Văn Bán Lĩnh đã tái mét mặt rồi, nhưng vẫn kiên cường đáp trả: "Không liên quan đến cô."

"Ha."

Mặc Khuynh cười lạnh một tiếng.

Sau đó, cô giơ tờ giấy trong tay lên, đưa đến trước mặt Văn Bán Lĩnh.

Đó là thông báo điều chuyển.

"Cô? Thủ lĩnh?!" Ánh mặt của Văn Bán Lĩnh tràn ngập sợ hãi, cứ như gặp phải quỷ.

Văn Bán Lĩnh vừa dứt lời, Mặc Khuynh đã vung tay tới, đánh thẳng vào cái mũi của Văn Bán Lĩnh, trong nháy mắt đánh cho Văn Bán Lĩnh choáng váng đầu óc.

Anh ta ngửa đầu về sau, nâng tay quệt mũi một cái, lúc nhìn lại, một tay đã đầy máu.

Anh ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần, giây tiếp theo đã lại trúng mấy quyền, cuối cùng bị Mặc Khuynh đá bay.

Mặc Khuynh cũng không đặt ân tình lúc trước ở nhờ nhà Văn Bán Lĩnh vào mắt.

- - Cô là người rất bao che khuyết điểm.

Đám đàn em của Văn Bán Lĩnh cũng bị một cảnh này dọa cho ngây người, nhất thời quên luôn phải đi hỗ trợ Văn Bán Lĩnh.

Mặc Khuynh đi lên mấy bước, ngồi xuống ghế.

Văn Bán Lĩnh nằm ngay cạnh chân cô.

Văn Bán Lĩnh muốn đứng dậy, nhưng Mặc Khuynh đã đạp lên ngực anh ta, khiến Văn Bán Lĩnh không thể nhúc nhích.

"Không phải đến đập phá sao?"

Mặc Khuynh thong thả phủi phủi ống tay áo, mỗi động tác đều toát lên tao nhã phóng khoáng, nhìn kỹ lại mang theo sát ý.

Giây tiếp theo, cô nhấc mắt, trong mắt tỏa ra sát khí, dọa cho đám đàn em kia đều run rẩy.

Bọn họ không tự giác được đều nuốt ực một cái.

- - Mẹ nó, có cảm giác đá phải tấm sắt.

"Đập đi chứ," Giọng điệu cực kỳ biếng nhác tùy tiện, nhưng lại mang theo ngoan tuyệt khiến kẻ khác không rét mà run, "Hôm nay không đập nát được cái văn phòng này, ai cũng đừng nghĩ đi!"

"..."

Nhưng đám đàn em cứ như đã mọc rễ tại chỗ, đứng im không thể nhúc nhích.

Bên ngoài, bỗng xuất hiện một người.

Là Thẩm Kỳ xách theo một cây búa.

Thẩm Kỳ vỗ vỗ vai một người, gọi: "Người anh em."

"Gì thế?" Người này thì thào trả lời, hồn treo ngược cành cây.

Thẩm Kỳ đưa cây búa qua.

Người kia mở trừng hai mắt, không hiểu ra làm sao.

Thẩm Kỳ nói: "Đập đi."

"Ồ..."

Người kia mơ mơ hồ hồ, theo bản năng nhận lấy cây búa.

Mặc Khuynh quét mắt một vòng qua đám đàn em vẫn còn đứng ngây như phỗng của Qua Bốc Lâm, nhếch miệng cười khẩy, chế giễu "Sao thế, có vậy cũng không dám?"

Văn Bán Lĩnh tức giận đến mức phổi cũng đau, quát lên: "Đập cho tao!"

"Đập thì đập."

Người vừa nhận lấy cây búa đáp một tiếng.

Sau đó, anh ta đẩy đám người đứng chắn phía trước ra, đi đến trước cánh cửa, nhổ phì phì hai cái vào hai tay, rồi cầm cây búa đập tới.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Mới ba cái, cánh cửa đã vỡ vụn.

Những người còn lại giống như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, cũng xông vào trong.

Vốn đã là một cái văn phòng nhỏ xíu, không có đồ đạc gì, hai ba cái là đập phá xong rồi. Bọn họ lại như vẫn chưa trút giận xong, nhắm tới cái bàn đã sớm đổ thành một đống, đập thành gỗ vụn.

Đương nhiên, không động vào Qua Bốc Lâm.

Trong lúc bọn họ đánh đến là hăng say, Qua Bốc Lâm ôm ngực, nhích nhích cái mông luồn ra ngoài.

Anh ta bám vào khung cửa, vừa thở ra một hơi thì thấy Mặc Khuynh như quan lớn ngồi uống trà, còn có Văn Bán Lĩnh nằm bẹp dí dưới chân cô, khó mà tin nổi.

Nửa phút sau, Qua Bốc Lâm tiêu hóa xong khung cảnh quỷ dị trước mắt, hỏi: "Cô đang làm gì thế? Văn phòng của chúng ta sắp bị phá tanh bành rồi."

Giọng nói khàn khàn lại suy yếu.

Mặc Khuynh liếc anh ta, nhàn nhạt hỏi: "Còn đi được không?"

"Làm gì?"

Qua Bốc Lâm lại thở hắt ra một cái, không hiểu hỏi.

Mặc Khuynh đặt chén trà xuống, xoay cổ, không nhanh không chậm nói: "Đi tìm lãnh đạo, đổi văn phòng."

Văn Bán Lĩnh cuối cùng cũng nhận ra mình bị lợi dụng: "..."

Mẹ nó!

Đều là người mình cả, sao còn đi cáo trạng nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.