Chương trước
Chương sau
2 năm sau.

Cuối cùng ngày cô về Hắc Đạo cũng đã đến. Anh đã về Hắc Đạo làm lão đại băng đãng từ lâu còn mỗi mình cô. Ông vẫn chưa muốn cô về đó sớm, suy tính của ông là 4 năm sau mới cho cô về nhưng vì cô là người tài giỏi không những người thầy tài giỏi nhất dạy cô đã học được hết mà cô còn tự suy nghĩ chiến lược còn đánh thắng được rất nhiều người ngoại trừ anh.

Hôm nay là buổi cuối cùng Băng Thiên ở trong quân đội nên mọi người quyết định hôm nay sẽ làm bữa tiệc chia tay. Hôm nay có cả Lạc Tử và Lăng Tịch đến nữa.

Buổi tối, tại nhà hàng FB.

Tất cả mọi người đã đến đông đủ chỉ còn 4 người bọn họ là chưa đến.

- A! Họ đến rồi kìa.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía 4 người họ khiến ai cũng ngỡ ngàng, khâm phục nhìn đến nổi không thể rời mắt.

3 cô nương đi trước là Lăng Tịch, Băng Thiên và Dung Thanh. 3 người họ hôm nay trang điểm, mặc váy lên rất đẹp khiến ai cũng phải "oa" lên 1 tiếng. Phía sau 3 người là Lạc Tử, hôm nay anh cũng soái không kém. Mặc dù đi sau 3 người nhưng không bị nhan sắc của 3 người dìm mất vì trong số 3 người chỉ có mình anh là con trai nên phải đẹp rồi.

Bước vào trong phòng mọi người đều yên lặng khiến cả 4 hoang sao. Băng Thiên lên tiếng hỏi thắc mắc.

- Mọi người sao vậy?

Lúc này nghe được tiếng cô hỏi ai nẫy cũng cười cười nói nói quay lại không khí hiện tại.

- Không sao, không sao! Do 4 người đẹp quá nên khiến mấy người bọn tôi hơi bất ngờ.

Lúc này cả 4 với mọi người phá lên cười. Lăng Tịch lên tiếng nói.

- Mọi người đứng đây làm gì? Mau lại bàn ngồi thôi.

Tất cả mọi người vào bàn ngồi ai nấy cũng cười đùa vui vẻ đến khi phục vụ đến họ mới ngưng lại. Lúc này Lạc Tử đưa menu cho Băng Thiên rồi nói.

- Băng Thiên! Em là nhân vật chính mau chọn món đi.

Nghe anh nói vậy thì cô vội vàng từ chối.

- Em không biết! Hay anh chọn dùm em đi.

Nghe cô và anh nói qua nói lại thì mọi người kêu lên 1 tiếng "oa". 1 người lên tiếng nói.

- Wao! Tình cảm quá đi.

Bị mọi người trêu 2 người thẹn đỏ mặt. Mặc dù có giải thích thì họ cũng không nghe.

Sau khi 1 bàn ăn được dọn lên. Ăn xong cô tính về nhà nhưng mọi người đòi đi tăng 2 nên cô đành chiều theo mọi mọi người. Địa điểm của tăng 2 là quán bar, mặc dù cô rất ái ngại nơi đó nhưng vì Lăng Tịch và Dung Thanh cứ nài nỉ mãi nên cô đành chấp nhận.

Tại quán Bar.

Trong phòng vip, mọi người cười nói vui vẻ. Tại đây 1 số người thì hát karaoke còn 1 số người thì uống rượu. Đột nhiên mọi người ngồi lại chỗ rồi nói.

- Hay là chúng ta chơi sai khiến đi. Nếu trai rượu này quay đến ai thì người quay sẽ sai 1 trong số người ở đây làm theo điều mà người quay trai muốn. Mỗi người 1 lượt.

Một số người nói được đó vang lên. Còn cô thì không để ý vì cô đang nhắn tin với anh.



- Tử Phong:[Bao giờ cô về?]

- Băng Thiên:[Lát em về.]

- Tử Phong:[Nhớ về sớm.]

- Băng Thiên:[Vâng.]

- BĂNG THIÊN!

Đột nhiên cả lọt hô lên tên cô khiến cô giật mình.

- Sao...sao vậy?

Lăng Tịch lên tiếng.

- Cậu làm gì mà mọi người nói mà cậu không nói gì vậy?

- À...Mọi người nói gì vậy?

Lăng Tịch thấy cô như người làm chuyện dấu diếm nên có ý định trêu cô.

- Này! Không phải là chồng gọi về nhà đó chứ?

Nghe cô nói vậy Băng Thiên đỏ mặt quay lại chỗ khác trả lời. Thực chất Lăng Tịch chỉ muốn trêu cô nhưng sao có cảm giác giống thật vậy nè.

- Nào...nào có chứ!

Thấy cô như vậy Dung Thanh cũng muốn trêu cô.

- Không có! Không có thì sao lại đỏ mặt như vậy chứ.

Cô lại càng đỏ mặt hơn.

- Aiza! Mọi người đừng trêu mình nữa mà. Không phải mọi người gọi mình có việc gì sao?

Lúc này mọi người mới sực nhớ ra.

- Ờ...Gì nhỉ?

- A! Mình đang nói là chúng ta chơi trò sai khiến.

Lúc đầu cô thấy không ổn nên từ chối nhưng 1 lần nữa mọi người nài nỉ nên cô đành đồng ý.

- Được! Vậy chúng ta bắt đầu chơi.

Chiếc trai được xoay tròn không ngờ ngay lần xoay đầu tiên người dính lại là cô.

- Được rồi! Bây giờ tớ sẽ yêu cầu nhé.

- Được! Cậu nói đi.



Lúc này người kia mới chạy lại phía mọi người hỏi ý kiến. Lúc này Dung Thanh mới lên tiếng.

- Hay là nói cậu ấy gọi điện thoại cho người mà cậu ấy mới nhắn tin và nói rằng "em yêu yêu". Thế nào?

Mọi người đều đồng ý nhưng cô thì chối lấy chối để còn Lạc Tử thì có chút khó chịu. Nhưng cuối cùng cô cũng bị họ ép phải đồng ý.

Cô mở điện thoại ra, người nhắn tin với cô lúc nãy có biệt danh là cậu chủ.

- CẬU CHỦ!

Mọi người cùng lên tiếng 1 người hỏi.

- Cậu chủ là ai?

- Mình không thể nói được, hay là chúng ta bỏ qua lần này đi.

Thấy cô có ý chạy chốn nên mọi người nhất quyết bắt cô gọi. Cô có chút sợ khi gọi cho anh. Chuông chỉ mới gieo có 1 hồi thì đầu dây bên kia đã nhấc máy khiến ai cũng đưa đôi mắt nghi ngờ và ngỡ ngàng.

- Nói!

Giọng nói trầm lạnh vang lên khiến cô có chút giật mình còn ai cũng im lặng nhất có thể để nghe đầu dây bên kia. Ai cũng nghi hoặc vì giọng này có chút quen.

- Cậu...cậu chủ! Em...Em yêu anh!

Cô nói lắp mãi mới nói được câu này. Đầu dây bên kia im lặng khiến cô run sợ còn ai nấy cũng hồi hộp. Họ không cho cô tắt điện thoại nên cô không thể tắt được. Đột nhiên đầu dây bên kia lên tiếng.

- Ở đâu?

- Quán...quán bar RC.

Sau khi cô nói xong thì 1 tiếng tút dài. Sau khi tiếng điện thoại tắt ai nấy cũng bất ngờ kêu lên.

- Còn nói là không có chồng! Nghe cứ như là chồng vậy, nếu không phải biệt danh là cậu chủ thì chắc ai nấy cũng tưởng là chồng cậu đó.

Lúc này 1 người khác lên tiếng.

- Nhưng cũng có thể người đó yêu Băng Thiên. Vì lúc gọi chir mới có 1 tiếng tút người kia đã nghe máy, hơn nữa khi cậu ấy nói cậu ấy yêu người ta thì đầu dây bên kia không nói gì có chút bất ngờ và chi tiết cuối cùng là người đó không có nói không yêu hay là yêu mà chỉ hỏi ở đâu chứng tỏ rất quan tâm tới cô ây.

Nghe người kia phân tích như vậy ai cũng cảm thấy đúng đến cả cô cũng có chút nghi hoặc nhưng Lạc Tử đã đen mặt từ khi nào. Lúc này Lăng Tịch lên tiếng.

- Chúng ta mau chơi tiếp thôi! Cậu chủ của người ta sắp đến đón cô ấy về mất rồi. Nãy giờ mọi người bàn cũng đã mất đến 15 phút rồi đo.

Nghe cô nói vậy thì ai nẫy cũng bỏ qua chuyện của cô mà chơi tiếp. Nhưng lần này người xui xẻo lại tiếp tuc là cô. Lúc này 1 người khác mới lên tiếng.

- Trên bàn có 1 quả táo, tớ yêu cầu cậu cầm quả táo này ăn cùng với 1 trong số người đàn ông ở đây mà không được dùng tay. Bọn tớ sẽ buộc nó vào cây gậy treo lên môi người 1 đầu.

Băng Thiên nhìn xung quanh thấy mọi người đều không thân thiết lắm nên có chút ái ngại chỉ còn mỗi Lạc Tử nhưng cô lại không muốn anh nuôi hi vọng. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải chọn Lạc Tử còn Lạc Tử thì mừng thầm.

Qủa táo được buộc vào dây và treo lơ lững 1 người cầm cây gậy đưa quả táo ra trước mặt 2 người. Lạc Tử đã cắn vào 1 bên, Băng Thiên thấy vậy thì cũng cắn nhưng chưa kịp chạm vào quả táo cánh cửa bật mở 1 lực kéo mạnh cô lại. Rồi người đó vác cô lê vai rồi đi.

Lạc Tử bước đến thì bị vệ sĩ cản lại. Ở đây ai cũng nhìn thấy rõ người đó là Dương Tử Phong, mọi người xì xào bàn tán còn Dung Thanh có chút bất ngờ xen lẫn ghen tị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.